Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 14: C14: Chương 14




Sắc trời dần tối đen, cô cũng không có ép buộc đem nàng trở về nữa, mà giúp nàng tùy ý rửa mặt sau đó đem người dỗ ngủ.

Lều nhỏ của ngư dân đánh cá bên bờ biển không thể so với đại viện trong thôn được, đại đa số đều là ăn uống ngủ nghỉ tất cả đều làm trong cùng một phòng.

So sánh lều của cô với các cái lều khác coi như là không tệ, có một không gian riêng làm phòng ngủ, bên trong phòng ngủ có một giường chẳng qua giờ phút này đã bị nàng chiếm lấy.

Xác định nàng ngủ say cô một mình ngồi trong nhà chính, không nhanh không chậm dọn dẹp đồ đạc.

Nhấc ngọn nến trên bàn, nhóm lửa vào cây đuốc ngoài phòng, cô mang theo cây đuốc đi ra ngoài, vừa mới bước chân ra, lại không yên tâm xoay người vào phòng ngủ, đem ngọn nến trên bàn đốt lên.

Nàng không rõ tính nàng ngủ như thế nào, nhưng vẫn lo lắng tiểu cô nương này sẽ sợ.

Đem cửa lớn khóa kỹ, cô giơ cây đuốc lên đi vào màn đêm dày đặc, cũng không quay đầu lại đi vào trong thôn.

Vào thôn đi về phía đông mấy con đường, cô đi vào cổng sân trước của một một căn nhà lớn, đem cây đuốc sắp tắt ném vào góc tường, nhẹ gõ cửa lớn, không lâu sau, liền có một vị nữ tử nhã nhặn lịch sự khoác áo ngoài mở cửa cho nàng.

Tiến vào sân, cô liền đi thẳng vào nhà chính, nữ tử kia đi theo phía sau cô đi về hướng nhà chính, vừa đi vừa hỏi.

" Ngươi làm gì gấp như vậy, nghĩ như thế nào mà đêm hôm khuya khoắt trở về nhà?"

" Tỷ, ngươi để ta thở một ngụm khí trước đã!" cô ngồi trên ghế, nhấc ấm trà lên hướng tới miệng nước lạnh vào.

" Ta hôm nay mệt gần chết"

Nữ tử kia chính là Giang Thục Vân, thấy cô uống nước gấp đến như vậy, vội vàng vươn tay vỗ nhẹ sau lưng cô mấy cái:" Chậm rãi chút, coi chừng bị sặc"

Cô uống đủ nước, đưa tay tùy ý lau khóe miệng, sau đó tiếp tục nói:" Tiểu Thượng Nhi ngủ rồi?"

" Nàng tuổi nhỏ như vậy, ngủ sớm" Chị cũng đi đến ngồi xuống đối diện cô, khuôn mặt tú lệ hiện ra một vẻ ôn nhu.

" Ngươi sao muộn như vậy còn tới đây?"

Cô nghe nàng hỏi như vậy nhưng không vội trả lời, đứng dậy đi về phía trong phòng ngủ.

Ánh nến màu cam ấm áp lảo đảo chiếu sáng trong phòng, ở trên giữa giường chính là một tiểu nữ oa đáng yêu trắng nõn, trên người che kín một chiếc thảm hoa, cái đầu mũi nhỏ đỏ ứng hơi dựng ngược lên, đang ngủ ngon lành.


Cô ngồi xổm ở đầu giường nhẹ nhàng sờ sờ cái trán hài tử đang ngủ say, chị đi phía sau cũng đầy vẻ nhu tình nhìn nữ nhi trên giường.

Có chút chưa thỏa mãn xoa xoa thịt trên mặt của bé con, cô lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

" Ngươi cũng không sợ đánh thức nó, mỗi lần đến đều bóp mặt nàng" Ra khỏi phòng, chị cười chỉ trích cô, ngữ khí lại ấm áp ôn nhu mang theo ý cười.

Cô cũng cười theo, không chín chắn ngồi trên ghế.

" Gần đây ta đều không có trở về, nói không chừng Tiểu Thượng nhi tưởng ta không muốn gặp nàng rồi"

" Ngươi cũng biết a" chị liếc mắt nhìn cô, tiếp tục nói:" Cái lều cá kia ở cách nhà cũng không xa, về nhà ở không phải giống nhau sau, làm gì phải chen ở trong cái lều cá nhỏ đó?

Chị vừa nghe cái này liền đau đầu, mỗi lần tới đều phải nhắc tới, nhưng cô chính là thích ở tại bờ biển kia:" Ở bên kia thuận tiện hơn"

" Ta lười quản ngươi"

Chị quay đầu đi, bất đắc dĩ nói, chị cũng không muốn ép buộc muội muội nhà mình lúc nào cũng phải ở nhà, chỉ lo lắng cô là một cô nương ở bờ biển không an toàn.

" Vậy ngươi đêm hôm khuya khoắt trở về nhà làm gì chẳng lẽ về xem Tiểu Thượng?"

Nói đến cái này, mặt cười của cô liền thu về, thấy vậy chị cũng không tự chủ thu lại nụ cười trên mặt.

" Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?"

Bộ dáng cô thâm trầm, gương mặt lạnh lùng, muốn nói lại thôi gật đầu, nhưng lại không biết nên mở miệng nói chuyện này với chị như thế nào.

Trầm ngâm một lát, cô vẫn thăm dò mở miệng nói:" Nếu ta nói ta cần phải tốn chút bạc mua tức phụ về nhà, tỷ tỷ có cảm thấy ta bị điên rồi không?"

Vừa dứt lời, Chị liền "Cọ" đứng dậy, khuôn mặt nhu hòa bây giờ có chút cứng đờ, chị không thể tin nhìn chằm chằm cô, giống như muốn ở trên người cô nhìn chằm chằm tạo ra một lỗ thủng.

" Tỷ, ngươi đừng nhìn ta như vậy a" Cô có chút không xác định mở miệng, mặt mũi tràn đầy buồn rầu.

Sau khi khiếp sợ qua đi chị chậm rãi ngồi xuống, chị tức giận trừng mắt nhìn muội muội không đứng đắn kia, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm.

" Nếu ngươi không điên, kia khẳng định ta có, nhưng ngươi trước cần phải nói rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Nghe chị nói vậy, cô liền biết tuyệt đối có cơ hội, liền nói rõ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không sót một chữ kể về sự việc của Tứ Bảo cho chị nghe.

Nói đến việc Tứ Bảo quấn lấy mình ôm mình một cái, cô không được tự nhiên ho khan hai tiếng lướt nhẹ qua, vờ như không đề cập đến việc này.

Chị sau khi nghe xong liền rơi vào trầm tư, chị cũng không phải không biết Dư Tứ Bảo kia, là nha đầu ngốc tâm tư non nớt ngây thơ, chỉ không nghĩ tới nhà họ Dư lại nhẫn tâm như thế.

Cô nhìn bộ dáng trầm tư của tỷ tỷ, có chút ngồi không yên, nhưng nàng lại cố chấp nhìn chằm chằm chị, chờ đợi chị tỏ thái độ.

" Ngươi thật sự nghĩ kỹ?" chị chưa nói thêm cái gì, chỉ đạm bạt tiếp tục nói:" Nếu như ngươi đã quyết như vậy, ta liền đi lấy bạc cho ngươi "

" Tỷ..." Cô vô thức mở miệng.

" Ta biết ngươi muốn nói cái gì" Chị lên tiếng đánh gãy nàng, đưa tay chỉ đầu cô:" Ta biết, Dư Tứ Bảo là một cô nương ngốc tâm trí không được đầy đủ, nhưng ngươi đã mở miệng nói với ta việc này, đã nói lên trong lòng ngươi đã có quyết định rồi, không phải sao?"

Cô bị chị nói đến á khẩu không trả lời được, mặt vốn không biểu tình lại tràn ra ý cười, một hàm răng trắng như tuyết được ánh nến chiếu sáng, cô cười, không ý kiến gật đầu.

" Đúng vậy, vẫn là tỷ tỷ hiểu ta nhất, vậy cho ta mượn trước năm mươi lượng liền tốt"

Chị thiếu chút nữa đã bị công phu sư tử ngoạm của cô chọc tức, phải biết rằng gia đình bình thường một năm kiếm được nhiều nhất cũng có năm lượng bạc, nàng mở miệng là năm mươi lượng, thật là không quản chuyện nhà không biết gạo củi quý.

Nhưng chị vẫn đi vào phòng cầm năm mươi lượng giao cho cô.

" Năm mươi lượng cũng không phải là con số nhỏ, lại nói Dư gia kia đều không có chút tình nghĩa tình thân nào, nuông chiều bọn họ chỉ làm trầm trọng thêm thôi"

" Ta biết " Cô làm sao không hiểu rõ, số ngân lượng này cũng sẽ không trắng trợn rơi hết vào tay những người đó:" Ta sẽ xử lý tốt, ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, miễn cho Tiểu Thượng nhi tỉnh dậy không thấy ngươi lại nháo khóc"

Nói xong liền đứng lên thu dọn đồ đạc.

Chị thấy cô chuẩn bị muốn đi, kinh ngạc gọi cô lại:" Đã trễ như thế này ngươi còn muốn trở về bờ biển?"

Cô mệt mỏi bước đi, liền dừng bước chân lại, suy nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn đi ra hướng ngoại viện.

" Để nàng một mình ở lều cá chờ, ta không yên tâm"


Chị cũng không tiếp tục khuyên, đưa cô ra tới cửa, nhân tiện lấy một cái lồ ng đèn ở cửa sân đưa cho cô dùng chiếu sáng trên đường.

Mang theo lồ ng đèn, bước chân cô nhanh hơn lúc đi đến rất nhiều, không bao lâu đã có thể thấy những lều cá lộn xộn trên bờ biển.

Trở về lều, cô còn chưa mở cửa ra, thì đã nghe được trong phòng có tiếng đồ vật bị ném xuống mặt đất truyền ra, mày không tự chủ nhíu lại, đột nhiên nhấc chân đá văng cửa lớn ra,

Cô ba bước thành hai bước trực tiếp chạy đến phòng ngủ, ánh nến vẫn còn đang lay động, nhưng người vốn đang ngủ trên giường bây giờ lại không thấy đâu.

" Tứ Bảo"

Cô không xác định mở miệng kêu một tiếng.

" Ô...." Có lẽ nghe được giọng của Giang Nhị, nàng đang khe hở ở đầu giường cùng tủ bát truyền ra một tiếng nhỏ xíu nghẹn ngào.

Cô vội buông lồ ng đèn trong tay xuống, đi đến bên kia, còn chưa có thấy người, cô đã đá lăn một chung trà rơi trên mặt đất trước, rồi sau mới thấy một Dư Tứ Bảo ngồi ở kẽ hở khóc mặt mũi đầm đìa nước mắt.

" Lại làm sao vậy?" Cô ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn kéo nàng.

Nàng ngồi ở kia hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô, làm lơ tay cô đang duỗi tới, không tự chủ trề môi, ủy khuất nói:" Chân đau"

Cô cũng không ngại sửa tay đang vươn ra giúp nàng lau nước mắt, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng lau ở khóe mắt một chút rồi rất nhanh thu tay trở về.

" Chân đau liền phải khóc đến ủy khuất như vậy sao?"

" Trước tiên đứng lên được không?"

Ngữ khí cô nói rất nhẹ, vẫn ngồi xổm như cũ, ánh mắt nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ của nàng, ôn tồn cùng nàng nói.

Lần này nàng mới thu hồi một chút cảm xúc, hít hít cái mũi, vươn cánh tay với cô, cũng không mở miệng.

Bất quá cô vừa thấy tư thế kia liền biết nàng muốn cái gì, dứt khoát lại lưu loát đem người đang ngồi trong góc ôm ra, ném về trên giường.

Nàng lại trở mình bò dậy bất mãn nhìn cô, dùng ánh mắt lên án cô.

Tiếp theo còn nói thêm:" Ngươi, không thấy"

Vừa nghe lời này, cô liền biết tiểu cô nương là tình huống như thế nào, phỏng chừng là nửa đêm chân đau làm cho tỉnh, không nhìn thấy cô, liền một mình trốn rồi khóc.

Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy trong lòng mình có gì đó kỳ lạ, không biết là Tứ Bảo quá ỷ lại vào cô vẫn là sợ hãi tự mình đợi cô, nhưng lại vẫn hy vọng nàng ỷ lại vào cô.

Đem một bồn nước lạnh vào phòng, cô không nhẹ không nặng giúp nàng rửa mặt, một bên lau một bên dỗ nàng:" Lần sau tỉnh lại ta tuyệt đối sẽ ở đây, hôm nay mau ngủ đi, ta ở bên cạnh trông coi"


" Chân đau" nàng chỉ đùi phải của mình, vẫn không chịu ngủ.

Cô giúp nàng cẩn thận kiểm tra quá, nhìn có dọa người nhưng cũng không ảnh hưởng đến xương cốt, một hai ngày đầu đau cũng là chuyện bình thường, nếu là người khác, cô phỏng chừng sẽ kêu người đó chịu đựng một chút liền hết, nhưng mà đặt trên người Tứ Bảo, có thể nhịn xuống thì cũng sẽ không kêu đau với cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cầm khăn lau mặt của nàng, dùng nước lạnh thấm ướt sau đó đắp lên cẳng chân bị thương của nàng.

Khăn ướt lạnh lẽo làm nàng không tự chủ rụt lại, không nghe thấy nàng kêu đau, cô suy đoán làm như vậy có thể giảm bớt một chút đau đớn.

Cách mười lăm phút, cô liền đem khăn lấy xuống thấm ướt khăn một lần nữa rồi đắp lên, không bao lâu sau nàng cũng đã ngủ say.

Nghĩ đến cũng thật khổ, nếu không phải cô đã trở lại, còn không biết có phải nàng định ngồi cả đêm trên mặt đất không.

Giúp nàng đắp chăn đàng hoàng, cô liền bưng chậu nước đi ra ngoài, đem nước đổ đi, đem đồ vật thu dọn tốt, lại lấy một cái ghế bập bênh vào phòng ngủ.

Vừa đi vừa về lăn lộn tới bây giờ, đã qua giờ tý, cô nằm trên ghế bập bênh trông coi nàng chưa tới một lát liền ngủ thiếp đi.

Trong lúc đó nàng thỉnh thoảng vì đau đớn mà rầm rì hai ba lần trong lúc ngủ mơ, nhưng cũng không bị đau mà tỉnh.

Sáng sớm hôm sau, cả người cô đều đau nhức từ ghế bập bênh ngồi dậy, còn nàng ở trên giường cuốn chăn ngủ ngon lành.

Ngoài phòng mặt trời đã dâng lên cao, ngư dân đi biển bắt hải sản cũng đã trở về, mà cô cái gì đều cũng không có làm.

Bất quá dù sau cũng không có ý định ra biển. Dù sao hôm nay còn có một việc khác cần hoàn thành.

Cô cũng không đánh thức nàng, tự mình rửa mặt rồi liền ra phòng bếp ở bên ngoài làm cơm sáng.

Trong lúc làm cơm sáng, người bạn trên trấn của cô, Lý Sở đột nhiên tới đây.

" Làm sao không đi đưa hàng, ta còn tưởng ngươi xây ra chuyện gì" Lý Sở từ trấn trên chạy tới, mệt đến chết, y nhìn cô rồi từng ngụm th ở dốc.

Y cùng cô đã hợp tác qua nhiều năm như vậy, có việc không ra biển được đều sẽ báo trước một ngày cho y biết, nhưng hôm nay vô duyên vô cớ không thấy cô, đều tưởng cô ở trên biển đã xảy ra chuyện gì.

Cô lúc này mới mang theo vẻ xin lỗi nói:" Chuyện đột nhiên xảy ra, chưa kịp nói cho ngươi biết, bất quá ngươi tới vừa đúng lúc, vậy liền phiền toái ngươi giúp ta giải quyết một việc"

Nói xong, cô liền đem việc của Tứ Bảo nói với Lý Sở, Lý Sở cả kinh đến nỗi chung trà bưng ở trong tay cũng không bưng xong.

" Ngươi nói cái gì?"

" Ngươi thật sự muốn lấy tiền mua cái ngốc..... Ngạch, tiểu cô nương về nhà?"

Lý Sở bị cô trừng mắt một cái, vội vàng sửa lại xưng hô.