Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 1: C1: Chương 1




"Dư Tứ Bảo là đồ ngốc, không nói lời nào, không để ý tới ai, vừa ngốc vừa ngây ngô lại cười haha"

"Ha ha ha ha, đồ ngốc đồ ngốc"

Âm thanh tươi cười vui vẻ của một đám trẻ con từ cửa thôn truyền đến, líu ríu, vừa ồn ào vừa náo nhiệt.

Bị bọn chúng vây ở giữa chính là một gốc cây táo cao lớn xanh um tươi tốt, trên cây treo những quả táo xanh tươi.

Trên mặt đất không gian tươi mát cũng rơi xuống những quả táo nhỏ, trên mặt đất khắp nơi có thể thấy được hòn đá nhỏ xen lẫn trong một chỗ.

Dưới gốc cây một cô nương mặc áo váy xám đang ngồi, bộ dạng ngơ ngác đang nhìn lên cây táo đại thụ.

Rất hiển nhiên, nàng chính là Dư Tứ Bảo trong lời nói của bọn nhỏ.

Bên chân nàng, trên người chồng chất rất nhiều táo, cùng những cục đá không lớn không nhỏ, trên người váy áo màu xám dính vôi, nhìn không ra nhan sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng bẩn, xám xịt, giấu dưới tro bụi là da thịt nhưng lại có vết sưng đỏ rõ ràng.

Tóc thật dài lung tung ngổn ngang cuộn ở sau đầu, rơi xuống vài sợi tinh tế dán trên cổ trắng muốt của nàng.

Một nam hài tử không lớn không nhỏ nhặt trên đất hòn đá nhỏ, lại lần nữa đập tới.

"Ngốc tử, ngươi mở miệng nói chuyện a?"

"Đừng chọi, cũng không phải ngày đầu tiên biết nàng không biết nói chuyện."

Một nữ hài tử mười tuổi biết phải trái đứng bên cạnh tựa hồ có chút không đành lòng cậu mày, giả giọng khuyên can.

Đáng tiếc không ai để ý tới.

Cục đá bén nhọn đột nhiên bay tới giữa trán, da thịt non mịn trực tiếp bị rách. Máu đỏ tươi tùy ý chảy xuống.

Cô nương dưới gốc cây liền đỏ mắt một chút, mờ mịt vô thức nhìn đám người, máu thuận theo lông mày lướt qua khóe mắt, dừng lại ở trên khuôn mặt không sạch sẽ.Nghĩ đến là đau đến tàn nhẫn.

Xem chừng là lần đầu thấy máu, bọn nhỏ hoảng hốt.

"Máu, chảy máu!"

Không biết là hài tử nào cao giọng hô to một câu.


Những hài tử khác lập tức liền hoảng sợ, sợ hãi đến lập tức giải tán, lưu lại là nam hài tử đã ném cục đá, cùng nữ hài tử đã thử khuyên can.

" Ta không phải cố ý, không phải chỉ có chút máu mà thôi, cũng sẽ không chết..."

Trên gương mặt đỏ thắm của nam hài tử rõ ràng khủng hoảng, run rẩy âm thanh tự cho là đúng, trừng mắt liếc nhìn một nữ hài cũng hoảng hốt đang đứng bên cạnh một cái liếc mắt rồi sau đó vội vàng cất bước chạy đi.

Nữ hài ngẩn người đứng tại chỗ, chờ đến khi nam hài chạy xa lúc này mới thật cẩn thận bước tới.

"Tỷ, tỷ..."

"Hắc! Các ngươi đây ở kia là đang làm gì?"

Một tiếng nói to lớn từ nơi không xa truyền đến, dọa cho thân thể nữ hài run lên, không có động tác.

Nữ nhân vừa nói chuyện có thân hình cường tráng, thịt ở trên mặt cũng run lên theo từng bước chân, đi đến trước mặt hai người, nhìn xem Dư Tứ Bảo ngồi dưới đất rồi lại nhìn tiểu cô nương đứng bên cạnh.

"Dư gia lão Ngũ, ngươi đem Tứ Bảo ra đây, lại để cho bị khi dễ rồi?"

"Không, không có, thím Vương, là nàng tự mình muốn ra đây". Dư Ngũ Nha run rẩy mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm giày vải cũ nát, không dám ngẩng đầu nhìn thím Vương vừa gọi trong miệng.

Vương thẩm thấy cũng không trách nhiều, nửa ngồi xổm xuống, nhìn nhìn Dư Tứ Bảo ngồi trên mặt đất, thấy được khuôn mặt nhỏ vô cùng bẩn cùng với vết máu bất ngờ, hai lông mày nhíu lại với nhau.

Từ trong túi móc ra một chiếc khăn vải thô, muốn cho nàng lau, tay còn chưa có đưa đến trên mặt nàng đã ngừng lại.

Đem khăn đưa cho Dư Ngũ Nha bên kia:"Cầm, cho ngươi lau máu trên mặt tỷ của ngươi"

Dư Ngũ Nha nghe vậy lập tức tiếp nhận khăn, tay run rẩy đưa lên lau mặt cho Dư Tứ Bảo, ngón tay của nữ hài tinh tế, nắm khăn dùng sức hướng tới lau trên trán Dư Tứ Bảo.

Xóa đi tro bụi, xóa đi vết máu đầm đìa, lại làm cho Tứ Bảo đến đau rát.

Bất lực chuyển động thân thể, Tứ Bảo mờ mịt nhìn muội muội lau mặt cho mình trước mắt, chỉ cảm thấy lấy cái trán đau đến tàn nhẫn, con ngươi đẹp mắt bịt kín một tầng óng ánh sương mù. Nhìn cực kỳ đáng thương.

Thím Vương thấy thế chạy nhanh đem khăn tay trong tay Dư Ngũ Nha đoạt lấy: "Tính tính, nhìn xem nha đầu nho nhỏ không nghĩ tới tay chân cũng lóng ngóng như vậy"

Chịu lời dạy bảo Dư Ngũ Nha ủy khuất cúi đầu, đứng ở một bên không nói lời nào, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Thím Vương cũng không quản nàng ủy khuất hay không, đem khăn tay trong tay xếp thành khối vuông, nhẹ nhàng che ở trên trán Dư Tứ Bảo cũng không dám dùng sức.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

"Tứ Bảo có thể lấy khăn che trán chính mình không?

Không có phản ứng, Dư Tứ Bảo chỉ lo ngơ ngác nhìn thím Vương, giống như là không nghe thấy lời thím Vương nói. Thím vương cũng không tức giận, nắm tay phải Tứ Bảo cầm lấy cái khăn che trên trán nàng.

Tay Tứ Bảo đụng cái khăn, liền khẩn trương rút lại nghĩ đến vẫn là đau, nhưng Thím Vương không có biện pháp chỉ có thể để chính nàng che lại, dứt khoát mạnh mẽ đè tay Tứ Bảo lại.

Lần này Tứ Bảo không có rút lại nữa, đồng dạng tay nhỏ xám xịt nhẹ nhàng che khăn không nhúc nhích.

Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, thím vương lại hỏi nàng:" Kia thím mang ngươi về nhà được không Tứ Bảo?"

Có lẽ là nghe hiểu hai chữ về nhà, Tứ Bảo mặc dù không có đáp lời, lại là hướng về phía thím Vương chớp chớp mắt.

Thấy thế thím Vương vui vẻ trong lòng, cười ha hả đứng dậy, cả Tứ Bảo ngồi bên trên tảng đá cũng bị nàng kéo lên.

Thấy thế, Dư Ngũ Nha đứng một bên lập tức quay người, vắt chân lên cổ liền hướng chạy về nhà.

Thím Vương khó hiểu nhìn nàng một cái, cũng không có quá nhiều phản ứng, nắm lấy Tứ Bảo chuẩn bị đưa nàng về nhà.

Dọc theo trên đường có mấy bà nương nói mấy chuyện phiếm nhìn các nàng, lại thật nhanh chuyển dời tầm mắt, ngày thường Dư Tứ Bảo là cô nương ngốc các nàng có thể chế nhạo vài câu, nhưng nay có Vương thẩm cao lớn thô kệch nên các nàng không dám trêu chọc.

Đợi các nàng vừa đi, đám phụ nhân kia lại tụ tại cùng một chỗ bắt đầu nói khua môi múa mép.

"Ngươi nói xem Vương thẩm đối Dư Tứ Bảo tốt như vậy làm cái gì, chẳng lẽ là nghĩ đòi đi làm nàng dâu? Nàng lại không có con trai."

"Ai da,này Lưu đại nương ngươi làm sao đầu óc chuyển chậm như vậy đâu, nàng không có nhi tử nhưng có khuê nữ a, hiện tại thế đạo này, lại không có quy định nữ chỉ có thể gả cho nam nhân, chỉ cần có tiền, gả cho ai mà không gả?"

Một phụ nữ trẻ tuổi mặc một xiêm y vải bông trong tay cầm mấy viên đậu phộng, vừa chà da vừa nghiêng miệng nói.


Đợi nàng nói xong, một phụ nữ thấp mập lùn khác vội vàng mở miệng: "Có lý có lý, Thẩm nương tử nói không sai, bọn trong thôn Liên Hoa chúng ta có mấy cái nữ không phải đều là dùng bạc mua bà nương về nhà sao."

Nghe xong hai thẩm nói chuyện Lưu đại nương lúc này không mở miệng, phồng con mắt lên nhìn chằm chằm Dư Tứ Bảo cùng bóng lưng Vương thẩm.

"Nhưng Dư Tứ Bảo là cái ngốc a." Lưu đại nương ngẫm lại vẫn là hỏi ra miệng.

Đem đậu phộng đã lột trong tay nhét vào trong miệng, Thẩm nương tử mở miệng: "Ngốc liền thiếu đi chút bạc thôi, Vương thẩm không phải liền là đánh chủ ý này?"

"Ta liền không biết đâu, hóa ra là dạng này." Lưu đại nương nghe Thẩm nương tử nói kiểu này, lúc này làm rõ, đen nhánh trên mặt hiện ra một vòng bỗng nhiên tỉnh ngộ cười, khó coi cực kỳ.

Thẩm nương tử mắt nhìn cảm thấy thực sự sợ đến hoảng, dứt khoát mang theo phụ nữ béo ở một bên đi.

Bên kia Vương thẩm mang theo Tứ Bảo còn chưa tới Dư gia, nửa đường liền đụng phải Dư đại nương vừa làm xong việc chuẩn bị trở về nhà, cũng chính là mẹ của Dư Tứ Bảo.

Dư đại nương mới từ hồ sen lại đây, trên người gầy yếu tất cả đều là vết bùn khô bẩn thỉu, trên mặt mang theo một chút nếp nhăn cũng đầy vết bùn khô,nhìn thấy Vương thẩm mang theo Tứ Bảo nhà nàng, không khỏi dừng bước.

"Vương thẩm lại nhặt được Tứ Bảo nhà ta ở cửa thôn rồi?"

Nói xong lại trông thấy Tứ Bảo lấy tay che lấy cái trán, trên mặt còn có vết máu khô không có lau sạch sẽ, trên mặt cười lập tức liền biến mất, chuyển thành mặt mũi tràn đầy sốt ruột.

"Tứ Bảo đây là bị người ném cho tổn thương, có nghiêm trọng không, nhanh tới cho nương nhìn một cái." Một bên nói một bên đưa tay muốn tới ôm Tứ Bảo.

Vương thẩm vội đem tay Dư đại nương đưa qua ngăn đón: "Đừng đừng đừng, Dư đại nương, ngươi xem ngươi này trên tay đều là bùn, Tứ Bảo bị thương cũng không tính nghiêm trọng, nếu không về nhà trước rồi nhìn lại?"

Nghe xong lời này, Dư đại nương cũng có chút xấu hổ đem tay ở thân trên vạt áo bên cạnh chà xát, vội dẫn Vương thẩm cùng Tứ Bảo về nhà.

Tứ Bảo ngoan ngoãn đi theo phía sau hai người đi tới, tay ôm đầu cũng không có buông ra, rất nghe lời,trong lòng bàn tay trái nắm chặt một cái quả táo.

Từ trên xuống dưới nhà họ Dư nguyên bản hết thảy bảy người ở, mấy năm trước Dư Tam Bảo gả cho người, Dư Đại Bảo lại cưới vợ, hiện tại Dư gia vẫn là bảy người chen chung một chỗ ở.

Ở viện tử không tính là lớn, trước sau năm cái phòng tử, một gian là phòng bếp cùng nhà chính công cộng, mặt khác bốn gian dùng để người ở.

Phòng lớn nhất là Dư gia trưởng tử Dư Đại Bảo cùng vợ hắn Lưu Tú Liên ở, Dư gia lão hán ở một chút gian hơi nhỏ kia. Dư gia lão nhị mình đơn độc ở một gian nhỏ nhất, còn lại gian kia không lớn không nhỏ chính là Dư đại nương mang theo Tứ Bảo cùng Dư Ngũ Nha ở đây.

Phòng mặc dù không lớn, nhưng là sân nhà Dư gia cũng không nhỏ, trong sân trống trải trên mặt đất phơi đầy lá sen, giữ lại một con đường nhỏ để đi.

Đem người đưa đến cổng, Vương thẩm cũng không có ý định ở lại thêm, trước khi đi gọi Dư đại nương lại.

"Dư đại nương, lần sau cũng đừng lại để cho Ngũ Nha nhà các ngươi mang Tứ Bảo đi ra ngoài chơi, vừa quay đầu lại làm cho bị thương."

Nói xong cũng mặc kệ Dư đại nương kịp phản ứng, trực tiếp rời đi.


Dư đại nương nghe vương thẩm nói xong, trong lòng có chủ ý, mang theo Tứ Bảo tiến vào sân.

Vừa vào cửa, Tứ Bảo liền nhẹ nhàng chạy chậm lên trên đường nhỏ không có phơi lá sen, một đường chạy đến trong phòng của mình mới dừng lại.

Dư đại nương không có gọi nàng lại, đành phải vội vàng đuổi theo sau.

Dư Ngũ Nha cũng đã sớm đến tới nhà rồi, này đang ngồi trong phòng, một mặt vô cùng ủy khuất trừng mắt Dư Tứ Bảo vừa vào nhà.

Theo phía sau Tứ Bảo, một chút sau Dư đại nương bước vào cửa liền thấy vẻ xem thường trên mặt Dư Ngũ Nha, gầm lên một tiếng:" Dư Ngũ Nha, ngày hôm nay ngươi lại đem tỷ ngươi mang đi ra ngoài?"

Bị quát Dư Ngũ Nha không chút nào sợ nương mình, cứng cổ nói: "Không phải ta, là chính nàng muốn chạy ra đi, ta đều không có ngăn lại."

"Ngươi còn nói dối?" Dư đại nương thấy nàng nói dối, tức giận đến con mắt đều đỏ: "Dư Ngũ Nha, trước mấy lần ngươi mang Tứ Bảo ra ngoài chịu khi dễ nương đều không trách ngươi, nhưng hôm nay không giống, hôm nay cái này đều thấy máu!"

"Chính là nàng tự mình muốn đi ra ngoài, ta lại không thể để những cái kia khi dễ nàng người nghe lời của ta, chính nàng cũng sẽ không phản kháng." Dư Ngũ Nha nâng mặt còn mạnh miệng, mặt mũi tràn đầy không phục.

"Ngươi còn dám mạnh miệng, cút ra ngoài cho ta, nếu là còn có lần sau, xem ta không cầm cây gậy đánh chết ngươi."

Dư đại nương hít sâu một hơi, lười tranh luận với Dư Ngũ Nha, đi qua chậu khăn lông, đem bùn trên tay lau sạch sẽ, lúc này mới đi giúp Tứ Bảo xử lý miệng vết thương.

Tứ Bảo ngồi trên ghế, nhìn xem Dư đại nương, lại nhìn xem Dư Ngũ Nha, không được tự nhiên đem tay phải buông xuống, nhẹ nhàng giật giật vạt áo Dư đại nương,đồng thời trên mặt đầy tro bụi lộ ra một mạt mỉm cười ngọt ngào.

Kêu Dư đại nương hốc mắt đau xót, nhịn không được rơi lệ, vội vàng đưa tay lau mặt.

Tay chân nhẹ nhàng đem tro bụi vô cùng bẩn và vết máu ở trên mặt Tứ Bảo rửa sạch sẽ, lại từ trong ngăn tủ lấy ra thuốc trị thương bôi lên trên trán nàng. Thay nàng sửa sang cho tốt, lúc này Dư đại nương mới mở miệng nói.

"Tứ Bảo a, con có đau hay không? Là nương không tốt, để những nhóc con không có giáo dục khi dễ con, lần sau cũng không nên lại chạy loạn."

Nói nói đúng là lại nhịn không được rơi lệ, Dư đại nương đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ trắng nõn gầy gò của Tứ Bảo, đau lòng nhìn xem vết đỏ cùng vết thương trên mặt Tứ Bảo, không dám chạm vào.

Dư Ngũ Nha đã sớm tức giận chạy ra khỏi nhà, cũng không biết chạy đi đâu.

Dư đại nương lúc này cũng không tâm tư quan tâm nàng, lại hỏi Tứ Bảo có đói bụng không, nói rồi liền phải đi làm cơm tối ăn.

Đợi đến Dư đại nương rời khỏi phòng, Tứ Bảo trên ghế ngồi yên một lát, mới chậm rãi di chuyển hướng trên giường của mình.

Chăn bông màu trắng gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường, Tứ Bảo đứng tại cuối giường đưa tay tới chăn bông, cánh tay thon dài lộ ra một đoạn, mềm mại trắng sáng.

Nàng ở phía dưới chăn lấy ra một cái túi, đem trái táo cầm trong lòng bàn tay trái bị bóp đến thấm mồ hôi, thật cẩn thận nhét vào bên trong túi, cười đến trên mặt đều vui vẻ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ thoa thuốc mỡ đen tuyền, bị nàng không cẩn thận cọ trên chăn, ý cười trên mặt Tứ Bảo trở nên có chút nhạt.

Nghiêng đầu, Tứ Bảo mười phần nghiêm túc thân người cong lại, dùng ngón tay từng chút từng chút đem thuốc mỡ lau cho sạch sẽ.