Lúc Phương Cầm xách nồi canh gà trở lại phòng bệnh, Cố Tư Bằng đã đi rồi, Đông Hải Hân cũng đã ngủ.
Bà rón ra rón rén đặt bình giữ ấm bên cạnh, mút thêm một chén nữa để ra ngoài cho nguội, không ngờ động tác cẩn thận như vậy, vẫn làm Đông Hải Hân tỉnh lại từ trong giấc mộng.
"Dì?" Đông Hải Hân mở mắt ra, mơ hồ hỏi.
"Ai nha! Vẫn đánh thức con." Phương Cầm hơi tự trách, đột nhiên chuyển đề tài."A, tỉnh lại cũng tốt, uống ít canh nóng, nếu không con không có dinh dưỡng, Bảo Bảo làm sao có dinh dưỡng? Đây đây đây!"
Phương Cầm muốn giúp Đông Hải Hân nâng giường bệnh lên, để bàn xuống bên giường, Đông Hải Hân lại khóc.
Làm sao thích khóc như vậy đây? Cô rõ ràng đã nhiều năm không có khóc, hormone lại làm cho thân thể và tuyến lệ của cô cũng trở nên kỳ quái...
Cô nhìn Phương Cầm bôn ba bận rộn vì cô như vậy, đột nhiên cảm thấy đau lòng vì mình chưa từng gọi bà một tiếng mẹ.
Phương Cầm vẫn rất tốt với cô, giống như Cố Tư Bằng vẫn rất đau lòng cô, sâu trong nội tâm của cô vẫn để một ít lý do giận dỗi bọn họ.
Cô không chịu thừa nhận Cố Tư Bằng là tình nhân của cô, giống như cô không chịu thừa nhận Phương Cầm là mẹ của cô.
Cô không muốn thừa nhận mình đã từng bị vứt bỏ, càng sợ mình lại bị vứt bỏ hơn... Cô dựng thẳng gai nhọn, không muốn người yêu, cũng không nhìn thấy mình được yêu...
Cô thật kém cỏi, cô là người hết sức hỏng bét!
Bây giờ cô biết Giang Thận Viễn chia tay với cô, nói cô đang lẩn trốn cái gì và theo đuổi cái gì.
Cô muốn tách khỏi thứ gọi là cô đơn như vậy, khát vọng có thứ gọi là lòng trung thành như vậy.
Cô và Giang Thận Viễn yêu nhau, nhưng không cách nào hòa hợp đến cuối cùng, đó là vì hai người bọn họ cũng sợ tịch mịch như nhau.
Cô vì tránh né Cố Tư Bằng cho cô tịch mịch, cho nên cô lựa chọn bắt lấy Giang Thận Viễn; mà Giang Thận Viễn vì tránh né cô cho anh tịch mịch, cho nên lựa chọn bắt lấy một người phụ nữ khác.
Tình cảm của bọn họ giống như trong biển vừa nổi vừa chìm, không nhận rõ bản thân yếu ớt, dĩ nhiên chỉ có thể ngu xuẩn tổn thương người và bị tổn thương, bọn họ đã thật sự cố sức để yêu, lại không hiểu được lầm sao để yêu chân chính.
Bọn họ đã quên, mọi người muốn trả giá trước, trước hết phải trị khỏi bệnh cho mình.
Trốn tránh vĩnh viễn không phải là phương pháp để giải quyết vấn đề.
Vì vậy cô bắt đầu biết khóc, biết nói chuyện với người khác, mới có thể phát tiết cảm xúc của cô, mới có thể cảm giác được người khác cho cô ấm áp.
"Làm sao vậy, Hải Hân? Thân thể không thoải mái sao? Có muốn nhấn chuông gọi bác sĩ hay không?" Phương Cầm khẩn trương muốn ấn chuông.
Đông Hải Hân kéo tay Phương Cầm, lắc đầu, một giọt nước mắt nóng rơi vào mu bàn tay của Phương Cầm.
Cô là người vụng về trong tình cảm như vậy, cô ngay cả yêu người bên cạnh cũng không biết được, làm sao có thể biết được yêu đứa con?
"Dì, làm sao bây giờ? Con thật sợ hãi... Con không biết làm con gái... Thì làm sao làm mẹ..." Đông Hải Hân nghẹn ngào khóc không thành tiếng, dọa chính cô sợ, cũng dọa Phương Cầm sợ.
Cảm xúc của cô giống như dây cung kéo chặc, căng thẳng đến điểm cao nhất, từ lúc cô nói chuyện với Cố Tư Bằng hơi buông lỏng, sau đó có tiếng gảy lìa.
Phương Cầm nhìn cô lặng yên rất lâu, sau đó chậm rãi ôm đầu vai của cô.
"Hải Hân, con làm sao lại nghĩ mình không phải là con gái tốt đây?" Phương Cầm vò vò mái tóc của cô, nói thật dịu dàng bên tai cô.
"Vài ngày trước con tìm nhà cửa, không phải là vì dì, đặc biệt tìm gần đường đi có thể đi đến chợ sao? Hàng năm lễ người mẹ, con ngoài miệng không nói, lại luôn mua bánh ngọt trở về, muốn Hải Âm đặt trong phòng bếp, sau đó bản thân chạy đi ngủ."
Đông Hải Hân ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Phương Cầm, cô nghĩ là, bà vẫn luôn rất mịt mờ...
"Hải Hân, những chuyện này, dì cũng biết, con vẫn luôn là con gái tốt, dì rất kiêu ngạo. Đầu năm nay ngay cả muốn mua nhà cửa, đều là muốn giúp người nhà tìm phòng lớn hơn, con gái như vậy không phải bản thân đi ra ngoài là tìm được? Hải Hân... Dì gân gũi với con, luôn cách tầng cái bụng, như vậy chúng ta, đều có thể làm mẹ con tốt, con làm sao lại nghĩ bản thân không có biện pháp làm mẹ đây?"
Đông Hải Hân nhìn Phương Cầm, nước mắt lại rơi càng dữ hơn.
Cố Tư Bằng thật không nói sai, cô còn khóc như vậy, ngay cả cô cũng hoài nghi mình sẽ tắt thở.
Phương Cầm vuốt ve lưng run rẩy của Đông Hải Hân, lại tiếp dụ dỗ: "Tốt lắm, đều đã làm mẹ, còn thích khóc như vậy, bác sĩ nói cảm xúc của con không thể kích động, nhanh đến ăn canh, dì giúp con thổi nguội..."
"Dì..." Đông Hải Hân đưa muỗng canh đầu tiên đưa vào trong miệng, kể cả nước mắt cũng nuốt xuống.
"Chờ con tốt, dì dạy con nấu canh này nha, con thích uống... Con sau này, cũng nấu cho con của con uống..."
Đây chính là trong trí nhớ của cô, mùi hương của mẹ, mùi canh gà nấm hương.
Bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu ngày sau, làm lại mỗi ngày mới...
Cô không muốn nắm giữ đau đớn nữa, cô muốn bắt đầu lần nữa.
"Oh, tốt." Phương Cầm sờ đầu của Đông Hải Hân, mỉm cười với cô.
Đông Dương, nắng ấm.
Ánh vàng rực rỡ, bên cửa sổ thông gia chiếu vào, chiếu sáng vàng óng, ánh sáng ngọc đầy đất.
Đông Hải Hân ở bệnh viện năm ngày.
Không còn ra nhiều máu, cô dưới sự đồng ý của bác sĩ, cùng Phương Cầm trở lại Đài Bắc, tiếp tục nằm trên giường dưỡng thai.
Mắt thấy thời gian mang thai sắp vào tuần thứ mười hai, thật là ngày nghỉ dài đăng đẳng...
Từ khi cô bước vào chức hậu trường, bên cạnh cô tràn ngập tiếng động vây quanh vĩnh viễn đều là âm thanh lớn ầm ĩ ngựa không ngừng vó trong studio.
Tiếng của Đạo diễn, tiếng của nhiếp ảnh gia, liên tiếp vội vội vàng vàng rối rít hỗn loạn, lúc nào thì an tĩnh như vậy?
Thời gian, phảng phất đã yên lặng bất động, mà cô suy nghĩ, chưa từng trong suốt và rõ ràng giống như thời gian này như vậy.
Từ ngày đó cô khóc lớn ở phòng bệnh, lòng của cô, giống như có một bộ phận được chữa khỏi.
Cô không bao giờ ... nghĩ Cố Tư Bằng có yêu Đông Hải Âm hay không, hoặc là lởn vởn chuyện anh có đã từng vì Đông Hải Âm mà xa lánh cô hay không.
Cô muốn, vô luận có đứa trẻ hay không, vô luận cô và Cố Tư Bằng có muốn kết hôn hay không, chờ Cố Tư Bằng từ Bắc Kinh trở về, cô muốn nói cho anh biết, cô đã từng rất thích anh, bây giờ, cũng rất thích anh.
Cô muốn làm người yêu của anh, cũng muốn bắt đầu lần nữa với anh, cô không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, cô muốn nắm được hạnh phúc.
Cô hi vọng, trong hạnh phúc của cô có anh. Cô cũng muốn, cho anh hạnh phúc, giống như cô cảm nhận được bây giờ.
"Hải Hân?" Sau cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, Đông Hải Ninh đẩy cửa đi vào.
Đông Hải Hân dương mắt, tầm mắt chống lại chị gái cùng cha khác mẹ.
Đông Hải Ninh lớn hơn cô hai tuổi, bằng tuổi với Cố Tư Bằng, giữa các cô không thân thiết giống cô và Đông Hải Âm như vậy, cũng không tính là xa lạ.
Hơn nữa, bây giờ cô vì muốn dưỡng thai, mỗi ngày đều ở nhà, lo lắng cô phiền muộn Đông Hải Ninh thường xuyên cầm sách hoặc tập ảnh vào phòng cho cô xem.
Như vậy tính tình thân thiết dịu dàng, nhất định là giống Phương Cầm đi?
Nếu như có thể, cô cũng hi vọng đứa trẻ của mình có tính tình giống Phương Cầm và Đông Hải Ninh, đừng khó chịu giống như cô như vậy.