Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 75: Khúc nhạc dạo




Editor: Sendyle

Thuận lợi đến bất ngờ, giống như những người này chỉ đợi câu nói kia của Mộ Niệm Thần mà thôi…

Thật lâu sau ngẫu nhiên mà Mộ Niệm Thần biết được những người này căn bản không phải là bảo vệ được Hoắc Cảnh Sâm an bài, cô mới hiểu được khi cô ra khỏi nhà một khắc kia là đã nhảy vào trong bẫy được thiết kế tỉ mỉ.

Đương nhiên, những chuyện kia đều là sau này hẳn nói.

Mua sắm ở tất cả bốn mươi chín tầng của bách hóa, chỗ này người đến người đi, bao gồm cái thành phố này tất cả được phân biệt rạch ròi trình tự tiêu phí. Đến lầu mười, là dành cho cấp bậc bình dân, lầu mười một đến hai mươi lăm là trình độ tiêu phí tiêu chuẩn, lầu hai mươi lăm đến bốn mươi là thế giới cao cấp xa xỉ nhất.

Mà từ tầng bốn mươi trở lên chỉ dành cho những hội viên hạn chế, chín tầng không gian, ba phần trăm những người đứng đầu nhất trong thành phố này mới có được tư cách vào cửa.

Trước thang máy VIP, Niệm Thần nhìn động tác ưu nhã của Sở Vận Nhi từ trong ví tiền rút ra thẻ màu vàng đặt ở thang máy cảm ứng khu vực phía trước.

Cửa thang máy lên tiếng mở ra, được rồi, Niệm Thần thừa nhận đi theo sau người phụ nữ này, cảm giác ăn cơm chùa đúng là có chút khó chịu trong lòng.

Nhưng vừa nghĩ tiêu phí của các cô hôm nay hoàn toàn trên danh nghĩa của Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt, tâm tình trở nên thoải mái, dùng sức mà mua hết, tốt nhất nếu có thể làm cho Hoắc Cảnh Sâm táng gia bại sản càng tốt.

Đến tầng bốn mươi lăm, trong lòng Niệm Thần ở vào trạng thái hừng hực thiêu đốt, cả tầng này trưng bày các loại trang sức vô cùng xa xỉ, mặt không đỏ tim không nhảy nhìn xem thỏa thích, dù gì đã nói, tiêu phí đều tính cho Sở Vận Nhi.

Làm cho Niệm Thần không hề cảm thấy có gánh nặng chính là, chỉ cần báo muốn lấy bộ y phục nào, người ta chủ động đến thăm. Hội viên hạn chế đặc biệt là ở, người ngay cả đồ đạt đều không cần kiểm tra, tự mình tiến vào thang máy một khắc kia bắt đầu do máy tính đưa vào thẻ hội viên giữa, tự động khấu trừ.

Trời mới biết làm việc như vậy một tấm thẻ hội viên hàng năm cần nạp vào bên trong thể không biết bao nhiêu tiền.

- – - – - – - – - -

Đi dạo phố mua đồ để bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, giờ phút này với Niệm Thần xem như thuận buồm xuôi gió, lần đầu cảm thấy Sở Vận Nhi rất thuận mắt, lúc đó, hai phụ nữ ở vào trong trạng thái điên cuồng.

Nào có phụ nữ nào đối mặt toàn thương phẩm xa hoa mà mặt không hồng tim không đập, chỉ muốn trực tiếp ôm tất cả trở về nhà?

Tầng bốn mươi chín, sau bốn giờ điên cuồng mua sắm, Niệm Thần buông lỏng thân thể mềm nhũn vùi lấp trên ghế sô pha sang trọng tại quán cà phê, đối diện với bộ dạng Sở Vận Nhi vẫn như cũ bày ra vẻ mặt bừng bừng hưng phấn.

Niệm Thần hoàn toàn đem chính mình thư giãn, cô bảo đảm ngồi đối diện nói chuyện líu ríu với Sở Vận Nhi không quá ba phút cô tuyệt đối có thể trực tiếp ngủ rồi.

“Vận nhi, làm sao cô lại có thể cùng người phụ nữ như vậy cùng đi dạo phố? Sao lại hạ thấp bản thân mình vậy.”

Lúc đó, một âm thanh già mồm trào phúng từ đỉnh đầu thổi qua, giống như là một chậu nước lạnh giội trên đầu Niệm Thần, trong nháy mắt thanh tỉnh, thanh âm kia, trực tiếp cũng đủ làm cho cô tỉnh ngủ hoàn toàn.