Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 203




Ngưng một chút, quả thật là lời hứa hẹn là có thể tự bảo vệ mình cũng chẳng thể nào khiến cho người ta tin tưởng, dưới sự nôn nóng, cô mở miệng lần nữa:

“Có thể các người vẫn còn chưa biết, tôi còn có một thân phận khác, đệ nhất sát thủ của ‘mạn’, Mạt Ly!”

Nhắc đến cái biệt danh đệ nhất sát thủ này còn có sức thuyết phục hơn so với bất cứ lời nào, còn có thể làm cho người ta khâm phục hơn vì sát thủ có thể tự bảo vệ bản thân mình, huống chi, đây còn là sát thủ Mạt Ly!

Hai người vệ sĩ bốn mắt nhìn nhau, nhưng cũng do thân phận khá nhạy cảm của người đàn ông kia, lại vào tình huống này, nên bọn họ cũng không có lý do nào thả người, và cũng chẳng có nhiều thời gian để suy tính.

Do dự trong chốc lát, Niệm Thần nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế, chạy nhanh về phía chiếc xe kia.

Mà hai hộ vệ cùng liếc mắt nhìn nhau rồi đi theo phía sau cô, một người chăm chú dõi theo, một người còn lại lấy điện thoại ra, bấm một dãy số lạnh lẽo.

Niệm Thần mới vừa ngồi vững vàng vào chỗ, chiếc xe liền phóng đi mất, cứ như liều mạng đua xe tốc độ, cũng may tay lái của Lục Hựu Hi cũng rất lụa nên mới có thể khống chế tốt.

“Rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu?”

Trong khoảng thời gian ngắn, Niệm Thần nhìn thấy cảnh vật bên ngoài càng lúc càng lạ lẫm, có thể là đã hướng ra khỏi vùng ngoại ô thành phố rồi, mà trên thực tế, căn bản lúc này thì cô không thể nào dự đoán được mục đích của Lục Hựu Hi là muốn làm gì.

“Lục Hựu Hi, anh chạy chậm một chút, tôi thật sự là bị say xe rồi.”

Niệm Thần vừa nói là sự thật, chân thật nhất là vẻ mặt lúc này của cô, tái nhợt.

Một phen ầm ĩ này cũng chỉ đổi lấy một cái nghiêng đầu liếc mắt của Lục Hựu Hi, hắn lạnh nhạt nhìn cô, nhưng sau đó thì tốc độ cũng chẳng giảm đi chút nào, như thể đang ngồi điềm tĩnh chơi cờ vậy, một lúc sau, tiếng nói của Lục Hựu Hi vang lên đầy vẻ giễu cợt:

“Vậy sao, đệ nhất sát thủ Mạt Ly mà cũng chỉ tầm thường như thế này thôi sao? Chỉ mỗi tốc độ chạy xe thôi mà cũng đã làm cho cô biến thành cái dạng này rồi, tôi thật sự rất hoài nghi, chuyện kế tiếp mà tôi muốn chỉ cho cô thấy, có phải sẽ trực tiếp một kích hạ gục cô hay không nữa?’

Lời nói nửa đùa nửa thật, vậy nhưng, khi truyền đến tai của Niệm Thần nghe ra thế nào thì đó cũng không phải một lời nói đùa, chân mày cô nhíu chặt lại, cố gắng đè xuống cảm giác muốn nôn, nhưng sắc mặt của cô vẫn trắng bệch như cũ:

“Vậy nên, Lục Hựu Hi, tóm lại hôm nay anh đến là vì ai hả, và anh muốn ám chỉ điều gi cho tôi?”

Im lặng một chút, bất chợt môi của cô nở một nụ cười như có như không:

“Nếu như tôi đoán không sai, mục đích chính của anh, chắc là muốn tôi chủ động rời khỏi Hoắc Cảnh Sâm.”

Cũng chẳng khó khăn khi đoán được điều này, cũng giống như khi vừa mới bắt đầu thì người đàn ông này cứ úp úp mở mở, hoặc vô ý hay cố tình đều ra vẻ khiêu khích ranh giới cuối cùng của Hoắc Cảnh Sâm, cũng không biết đây là lần thứ mấy rồi, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được cái trò trẻ con này, nhưng Niệm Thần vẫn không hiểu nguyên nhân nào khiến hắn ta lại làm như thế?

Tình yêu đam mỹ? Không giống nha!

Mặc dù từ lúc đầu tiên thì người này đã nói là mình thích đàn ông, nhưng Niệm Thần suy đoán, thay vì nói hắn ta thích đàn ông, không bằng nói người này rất căm hận phụ nữ, trong mắt của hắn ta thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều là tâm địa rắn rết.

Lục Hựu Hi “hừ’ lạnh một tiếng, ngay khi Niệm Thần cho rằng hắn sẽ không nói tiếp nữa, thì đầu hắn lại nghiêng qua liếc Niệm Thần:

‘Hoắc Cảnh Sâm chưa từng nói với cô, đôi khi thông minh quá ngược lại sẽ chết càng nhanh sao?”

Tiếng nói vừa dứt, một lần nữa xe thể thao lại tăng tốc, đã đạt đến tốc độ tối đa rồi, Niệm Thần càng cố gắng chịu đựng cái loại tốc độ cực kỳ đáng ghét này, cổ họng ráng nhịn xuống những thứ đang nhộn nhạo đang chực chiến, những sợi tóc bay loạn trong gió, táp vào trên mặt của cô gây nên từng trận đau rát:

“Lục Hựu Hi, cái người điên này, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì hả?”

Mỗi lần mở miệng ra đều nhận được từng trận gió thốc vào, cho tới khi nói xong một câu thì cũng mất rất nhiều hơi sức rồi.

“Ồ, đoán thử chút coi, cô còn biết những chuyện gì nữa? Nếu cô nói ra được một điều gì đó, thì có lẽ tôi còn có thể nói rõ rằng cho cô biết trước khi chết.”

Thời điểm nghiêng đầu, vẻ mặt của Lục Hựu Hi đã gần như vặn vẹo biến dạng rồi, sau một phút hung dữ khác thường trôi qua, lại khôi phục vẻ bình tĩnh, Niệm Thần nằm bò trên cửa sổ xe, không kiềm chế được nữa mà ói ra.

Sau một trận ói hoành tráng long trời lở đất đi qua, trong bao tử đã không còn một cái gì rồi, Niệm Thần mới mệt mỏi dựa vào trên ghế xe, lúc đó, ngay cả mắt của cô cũng không mở nổi:

“Lục Hựu Hi, tôi mặc kệ anh chuẩn bị cái gì đó cho tôi, nhưng tôi lại có thể rõ ràng nói cho anh biết, nếu anh vẫn không giảm tốc độ lái xe xuống, tôi có thể bảo đảm với anh một điều là tôi chắc chắn sẽ chết trên chiếc xe của anh!”

“Ha…ha…”

Giống như Lục Hựu Hi vừa nghe được một câu chuyện khá là hài hước, nên hắn ta cười thành tiếng, nhưng dường như tiếng cười kia lại tràn ra từ cổ họng, một giây kế tiếp, cho đến khi tinh thần của Niệm Thần xốc lại một chút, vừa vặn nghe được tiếng nói của hắn ta:

“Nói như vậy, cô cũng không cảm thấy hứng thú đối với quá khứ của Hoắc Cảnh Sâm rồi? Hoặc có thể nói cô không biết cũng chẳng có quan hệ gì, dù sao cô gặp dáng vẻ anh ta của trước kia cũng giống như anh ta của hiện tại đúng không?”

Suốt cả đoạn đường đi Niệm Thần đã hoàn toàn chán ghét những lời nói tương tự như vậy, thêm vào giờ phút này cả người mệt mỏi, thật ra, đã rơi vào trạng thái mất hứng, cũng làm biếng từ chối, cô chẳng còn chút sức lực nào, đôi khi cũng tuân theo số mệnh, cô cũng không tin mình sẽ chết ở cái nơi này, thay vì hiện tại tốn sức tranh luận, chẳng bằng giữ lại chút sức lực ít ỏi mà chờ xem cái tên điên khùng dở hơi này muốn làm cái gì thì hay hơn!

“Tùy anh muốn nói thế nào cũng được, anh muốn nghĩ sao thì cứ tin tưởng như vậy là được rồi.”

Đầu cô cố gắng muốn nhìn rõ phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng càng cố dùng sức thì đầu óc lại càng trở nên mụ mẫm.

Nhìn thấy Niệm Thần có ý muốn quay lại dáng vẻ muốn yên tĩnh, thật sự rất bất mãn, Lục Hựu Hi chau mày, lần nữa mở miệng:

“Vậy thì có thể nói cho cô biết một đạo lý khó tin nhé, cô không tò mò về con cái của Hoắc Cảnh Sâm sao, tò mò muốn biết ngoại trừ hai đứa con trai sinh đôi của cô ra thì ở bên ngoài liệu có còn thêm một đứa bé nào khác hay không?”

Trên thực tế muốn lôi kéo sự chú ý của Niệm Thần, cũng chỉ cần dùng một câu nói này là đủ rồi, đối với hai anh em sinh đôi kia, ai cũng đều biết hai đứa nó đều là bảo bối dù là trong lòng của Hoắc Cảnh Sâm hay là Niệm Thần, không có gì có thể so sánh được, nhưng cho đến bây giờ đó cũng chỉ mới là đứa bé duy nhất của Hoắc Cảnh Sâm mà thôi.

“Ha… ha…, có rất nhiều phụ nữ đã leo lên giường của Hoắc Cảnh Sâm, cứ như cá diếc sang sông, mù quáng trong dục vọng, cô cho rằng chỉ mình cô có thể mang thai đứa con của hắn sao? Cô có chắc rằng trong tương lai hai đứa con sinh đôi của cô sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của hắn không? Hay nói cô thật sự tin tưởng người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm sẽ thật lòng thật dạ đối với một mình cô thôi sao? Không tệ, quả thật là cô có thể làm điên đảo tâm hồn đàn ông, nhưng Mộ Niệm Thần à, hình như cô đã quên mất một điều rất quan trọng, người đàn ông đó chính là Hoắc Cảnh Sâm!”