Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 158




Bên kia, mắt Niệm Thần nhìn thấy người cảnh sát kia gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Sâm mà không thể cản, kích động muốn xông lên đánh chết hắn cho xong, hắn gọi điện thoại thì gọi đi, gọi cho Hoắc Cảnh Sâm thì cô cũng không nói gì, nhưng quan trọng suy nghĩ của người cảnh sát này rốt cuộc là như thế nào, chậc chậc, chuyện này nếu nói ra, có một lần khiến cô vô cùng xấu hổ giống như tiểu thư ra ngoài bán dâm lúc nửa đêm thì bị bắt.

“Hoắc tiên sinh, mẹ của con trai ngài đang ở chỗ chúng tôi, vâng, giữa đêm ôm ấp một người đàn ông trên đường phố, bị bắt vì cất giấu vũ khí trên người, vâng, lỗi tại người mẹ, người trẻ tuổi các anh bây giờ suy nghĩ thế nào nhỉ? Tôi đã xem báo hai ngày nay, ngài muốn kết hôn cùng con gái Thị Trưởng Cố tiền nhiệm, điều này là thật sao? A, vậy cũng khó trách, người phụ nữ của ngài lại đi tìm người đàn ông này, tất cả mọi mặt đều tốt, nhưng nửa đêm chuẩn bị để chết vì tình thì thật xin lỗi lời dạy của Xã Hội Chủ Nghĩa hiện đại…Tóm lại, hiện tại cô ấy không nói câu nào, chuyện này phải có người nào đó để giải quyết, ngài xem, tiếp theo không phải ngài nên tới trụ sở cảnh sát sẽ biết rõ tình hình sao?”

Quỷ mới biết lúc ấy Hoắc Cảnh Sâm làm thế nào để đối mặt với hàng loạt lời nói hoa mỹ tuyệt vời mà vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.

Niệm Thần khóc không ra nước mắt nằm bò ra bàn, quỷ mới biết giờ này Hoắc Cảnh Sâm đang ở nơi sang trọng nào đó, nếu nói anh quay lại đây, Niệm Thần thật không tin nổi.

Nửa giờ sau, đổi lại là người cảnh sát mới vừa gọi điện thoại kia ngồi trên ghế trước mặt “người trẻ tuổi sa ngã” mắt to trừng mắt nhỏ, lúc đó, mất hết kiên nhẫn, đầy tớ của nhân dân cũng có lúc khó chịu:

“Tôi hỏi các người đã có chuyện gì xảy ra? Người đàn ông của cô rốt cuộc có đến hay không?”

Khóe miệng Niệm Thần giật giật, không còn sức tỏ ra rất xem thường: “Ông cũng biết anh ấy muốn cưới người phụ nữ khác, ông thật mong loại… ngựa lớn kia đêm khuya tới đây sao? Ông không xem Cố San San là phụ nữ, vẫn không xem Cố San San là phụ nữ?”

Trên người Niệm Thần bị thương, vừa mới xuất viện, thật sự ngồi tư thế như vậy trong thời gian dài khiến cô vô cùng khó chịu, sắc mặt có chút xanh xao, dáng vẻ yếu ớt như thế này thật sự không phải có thể giả được.

Cảnh sát kia nhìn dáng vẻ Niệm Thần cũng không làm khó nữa, nhìn phản ứng của Niệm Thần thế mà cho rằng đó là yêu thương nên tinh thần bị tổn thương, nhẹ nhàng thở một hơi dài bày tỏ đáng tiếc, đột nhiên vui vẻ nhằm về người đàn ông nhàn rỗi bên kia.

“Này chàng trai vừa rồi xảy ra chuyện gì? Nam tử hán đại trượng phu nên chịu trách nhiệm một chút, tôi xem dáng người này, mười trên mười quan hện của Hoắc tiên sinh cùng vị tiểu thư này là vì cái mặt trắng nhỏ này làm hỏng, dạo này, phụ nữ làm tiểu tam còn chưa tính, thế nào mà tạo sao ngay cả đàn ông cũng có kiểu như thế, người ta đã có con, tại sao mà caaujm không bỏ qua cho người ta đi?”

Dư luận đáng sợ ở chỗ chính là chỗ này, chỉ cần vẻ mặt của bạn sinh động, lời nói ra rất lưu loát, ai quan tâm bạn nói là cái gì bay trên trời hay bơi trong nước, bạn còn sợ không ai tin tưởng bạn nữa sao?

“…” Niệm Thần trực tiếp hôn mê, em gái hắn, nhiều năm xem tiểu thuyết trên mạng cũng chưa xem qua tình huống máu chó như vậy.

Gò má Lục Hựu Hi bị bóng tối bao phủ, cộng thêm đèn huỳnh quang màu trắng trên đỉnh đầu, cực kỳ có cảm giác đường nét lập thể, mà giờ phút này sau khi bị cảnh sát kia “khinh bỉ” một trận, không khó phát hiện hơi thở mờ nhạt trên người anh dần dần lan rộng, mang theo khí thế chém giết quanh mình tùy thời bùng nổ.

“Ông không muốn sống thì thử nói lại một lần lời ông vừa nói xem!”

Trên thực tế, đe dọa một sĩ quan cảnh sát ngay trụ sở cảnh sát thì bảo bọn họ để mặt mũi đặt ở đâu? Nói thế nào đi nữa cửa ải của lòng tự tôn này bất luận thế nào cũng không bỏ qua được, tính tình cảnh sát kia cũng cố chấp, lúc này bị Lục Hựu Hi nói vậy liền bộc phát tức giận:

“À, tôi hỏi cậu là đã xảy ra chuyện gì? Tôi nói sao cậu lại làm vậy, tình cảm người thứ ba cũng là hợp lý, cha mẹ cậu không có dạy cho cậu biết là phá hư tình cảm gia đình người ta là không có đạo đức sao? Nói cậu là tiểu tam mặt trắng nhỏ thì thế nào? Cậu…”

“Pằng..”

“A…”

Chuyện này chuyển biến quá mức bất ngờ, ngay cả Niệm Thần khi nghe tiếng súng cũng hét lên một tiếng theo bản năng, đợi khi cô phản ứng lại thì vị cảnh sát kia đã chết không nhắm mắt ngồi trên ghế phía sau, mà khẩu súng Lục Hựu Hi cầm trên tay vừa vặn là khẩu súng rơi từ trên người cô xuống kia.

Rốt cuộc Lục Hựu Hi làm điều này như thế nào, Niệm Thần luôn nghĩ không hiểu chỗ này, trên thực tế, rõ ràng hai người bọn họ đều bị còng tay, nói cách khác trong thời gian ngắn ngủi vài giây, Lục Hựu Hi phá vỡ còng tay sau đó lấy khẩu súng cách một mét, thậm chí ở khoảng cách gần nhắm ngay huyệt thái dương của cảnh sát kia bắn chết anh ta!

Sống lưng Niềm Thần run lên, rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì? Nhưng thật sự có lá gan ở trụ sở cảnh sát giết người?!

Niệm Thần sợ hãi một cảnh tượng này, trên mặt anh và thậm chí còn có khi người cảnh sát bị giết máu tươi tràn ra, mùi máu tươi lan rộng ra kích thích vị giác, để cho cô một lần cảm giác vị chua chua trong bao tử.

Bình tĩnh trở lại, hai tay Lục Hựu Hi chống mặt bàn, thở hổn hển, hai quả đấm từ từ nắm chặt lại, gân xanh trên trán nổi lên bộ dáng này là muốn nói với Mộ Niệm Thần, anh ta đang cố gắng chịu đựng chuyện gì, chỉ là suy nghĩ sâu hơn một chút, hình như người này chịu đựng chính là hành động giết người hàng loạt. Mộ tiểu thư rơi lệ, buổi tối hom nay như thế nào gặp phải đại thần này? Giết người thành nghiện sao?

Được rồi, một ngày nào đó sau khi Mộ tiểu thư chứng minh được suy nghĩ của mình là thật, cô mới phát hiện ngày hôm nay mình có thể sống sót thật là một kỳ tích lớn.

Giờ phút này, thậm chí Niệm Thần hoài nghi, nhưng chất liệu cây súng của mình không tốt, hoặc người đàn ông dùng sức quá lớn hằn lên mấy dấu ngón tay, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt để an ủi nỗi sợ hãi của bản thân, mỗ nữ rất không biết xấu hổ cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, cô đang suy nghĩ, bình thường kẻ phạm tội sau khi gây án chính là giết người diệt khẩu!

Nếu như không phải tay đang bị còng, nhất định Mộ tiểu thư đã đào thoát trước rồi.

Cho đến một giây kế tiếp cây súng chỉ trên huyệt thái dương của cô, trời mới biết cô căm hận những phim bom tấn của Holllywood cỡ nào.