Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 155




Niệm Thần thề rằng, nếu cuộc sống được ví như một bãi biển, có thể rửa sạch những chuyện mất mặt trời đánh như thế này, như vậy Niệm Thần chắc chắn muốn xóa đi những chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm nay, ngược lại lúc này cô tình nguyện mình vẫn còn ở bệnh viện tiếp tục cuộc sống bị người khác giam cầm, dù sao ở bệnh viện cũng được xem như người bình thường, nhưng mà vừa ra khỏi bệnh viện lại vào trạm cảnh sát nghĩa là làm sao?

Lúc đó trong cục cảnh sát Niệm Thần nằm bò trên bàn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Hựu Hi, mặc dù cảnh sát thẩm vấn nhưng cũng bất ngờ vì từ đầu đến cuối hai người lại rất ăn ý là đều giữ im lặng, không phải vì lý do gì khác, mà là chuyện này cũng đủ mất mặt rồi!

Niệm Thần cảm thấy nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài, thật sự để giải trí cho người dân mà, cô không dám tưởng tượng nếu mấy tên yêu nghiệt trong “Man” biết cô bị bắt vào cục cảnh sát, sẽ là tạo nên một màn quậy tưng bừng như thế nào nữa, cho nên cô thà ở chỗ này cũng không báo cho họ tới bảo lãnh cho cô.

Mà suy nghĩ của Lục Hựu Hi lại càng đơn giản hơn nữa, nếu chuyện này trực tiếp truyền ra ngoài, cuộc sống sau này của anh coi như bỏ đi, anh còn mặt mũi nào mà đòi lãnh đạo cả đám thuộc hạ?

Dĩ nhiên, Lục Hựu Hi cảm thấy vào cục cảnh sát cũng không có vấn đề gì, đám người của anh làm nghề đấy, chuyện này thường xuyên xảy ra giống như chuyện nhà bình thường ăn cơm bữa, nhưng vấn đề ở chỗ là lý do bị “mời” vào cục cảnh sát mới thật sự khốn khiếp, đó mới thật sự có cái gì.

Chẳng lẽ anh phải nói thật cho thuộc hạ của mình biết rằng nửa khuya mình ở cùng với một người phụ nữ có đem theo súng rồi còn bị đẩy ngã, sau đó cũng vì người phụ nữ này mang theo súng nên mình bị “mời” đến cục cảnh sát?!

Còn người cảnh sát này lại tưởng tượng ra một câu chuyện tình cảm chết tiệt, nếu thực sự là như vậy, anh tình nguyện mua một cọng mì về treo cổ tự tử luôn cho rồi!

“Đôi bạn trẻ có thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc súng này từ đâu mà có? Người nhà không đồng ý cho hai người ở chung hay là trường hợp nào nữa? Dù có khó khăn thì cũng không cần thiết nửa đêm ra ngoài mua súng để chết vì tình yêu đúng không? Anh nhìn người bạn gái nhỏ bé này, anh có phải là đàn ông hay không? Là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm, còn phải sống cho tốt mới hợp lẽ thường, sống mà còn chưa giải quyết được, vậy hai người cho là khi chết rồi thì có thể giải quyết được sao? Đúng là ngây thơ…”

Nhìn đi, người cảnh sát này tạo ra lý do gì thế này? Trí tưởng tượng thật phong phú, sao anh ta không trở thành nhà khoa học đi? Dù là trước hay sau thì bạn cũng không thể trách con người Lục Hựu Hi quá nghiêm trọng hóa vấn đề, tự sát mà cũng có thể nói như vậy thật khiến cho người ta đau trứng mà.

“Tôi cho rằng hai người thật sự không muốn phối hợp điều tra, tôi hỏi hai người cũng một lúc rồi mà vẫn không có được chữ nào, có phải muốn làm khó cảnh sát nhân dân hay không? Tối nay gần khu vực đó có tiếng súng nổ, vậy rốt cuộc có liên quan đến hai người hay không? Rốt cuộc súng này từ đâu mà có, thấy hai người còn trẻ tuổi, mà ngoại hình cũng rất được, cũng không giống kẻ biết làm chuyện xấu, nói thật với chú, nói xong sẽ gọi người tới bảo lãnh rồi hai cháu có thể đi được, có phải che giấu chuyện gì khó nói hay không? Các cháu cứ yên tâm, đây là cục cảnh sát, tự nhiên sẽ trả lại công bằng cho các cháu…”

Tay cảnh sát kia vẫn thao thao bất tuyệt tự biên tự diễn như cũ, đến một lúc trong lòng Niệm Thần cảm thấy người cảnh sát này thật sự quá trâu, nếu mỗi người cảnh sát đều phá án như vậy, thì những kẻ giết người có chạy trốn đằng trời.

Tuy nói như vậy, thật ra tối nay hai người cũng không làm ra chuyện gì khủng khiếp, nói cho cùng thì chuyện này cũng không có gì phải che giấu, tối nay nếu gặp người có óc điều tra thì chỉ cần nhìn một số dấu vết bên ngoài thì chắc chắn có thể đưa ra kết luận thỏa đáng rồi.

Quả thật khuôn mặt của cô không giống như người làm chuyện xấu, nhưng tối hôm nay một loạt tiếng súng nổ thật sự bởi vì phải đối mặt với người đàn ông tốt kia kìa?

Đồng thời hai người cùng tỏ vẻ đại xem thường, chết tiệt! Sao lại gặp loại cảnh sát như thế này, thật sự tổ tông tám đời cũng phải nổi giận, bị ngồi ở cục cảnh sát còn chưa tính, lại còn không để yên cho lỗ tai người ta sao?

Hai người đều quyết định im lặng hoàn toàn, dù sao cái vấn đề đáng xấu hổ này làm mất hết mặt mũi của con trai ở nhà thì có thể kéo tới đâu tính tới đó.

Thế nhưng chuyện xảy ra thì phải có nguyên nhân của nó, thời điểm người trong cuộc lựa chọn im lặng thì không có nghĩa chuyện này vẫn không có cách giải quyết.

“Lão Lý, tối nay ông có chuyện gì vậy?”

Trên thực tế, lúc này đối với người cảnh sát tên là “Lão Lý” mà nói, Niệm Thần và Lục Hựu Hi được coi là một đôi oan nghiệt.

“Lão Lục à, ông đừng nói nữa, tính tình hai người này thật cố chấp, không ngờ đến giờ này rồi mà vẫn không mở miệng nói câu nào.”

Có thể nói Lão Lý tức giận hơn bình thường, sao lại không chứ, nửa đêm nửa hôm ai mà muốn tốn sức vào công việc mà lại chẳng thu được kết quả gì.

Lão Lục cười ha..ha..rồi cũng nhìn theo tầm mắt của Lão Lý, nhưng khi nhìn thấy Mộ Niệm Thần thì giống như phát hiện vùng đất mới vậy, lúc này đầu óc chợt tỉnh táo và hiểu ra:

“Kìa, tôi biết cô gái này, hôm nay trên báo có nói đến tin đồn, chẳng phải hai ngày nay tin tức này nóng hổi các mặt báo là gì...chờ chút, ông để tôi nghĩ kỹ lại đã...Rồi, đúng rồi, đó là Hoắc Cảnh Sâm, đúng đúng đúng, chính là người đàn ông đó, cô gái này chính là mẹ của hai đứa con trai song sinh của Hoắc Cảnh Sâm, có thế chứ, xem trí nhớ của tôi đây này, không phải lúc này trên khắp đường phố đang bàn tán xôn xao về gia đình này hay sao?”

“.....” Mộ tiểu thư im lặng tuyệt đối, không phải Hoắc Cảnh Sâm nổi tiếng đến mức như vậy sao? Thị lực của những người cảnh sát này không cần phải tinh tường như vậy chứ?

Bên kia hai người cảnh sát đang trao đổi với nhau là có nên gọi Hoắc Cảnh Sâm đến giải quyết chuyện này không, mà bên này, sau khi nghe được người cảnh sát kia nói thì khóe miệng Lục Hựu Hi kéo lên rõ rệt, lúc này mới cẩn thận quan sát kỹ từ trên xuống dưới Niệm Thần đang rất buồn chán nằm bò ra bàn rồi đưa ra kết luận như sau:

“Wow, không nhìn ra cô còn trẻ mà trái lại thủ đoạn lại rất cao minh, hạt giống của Hoắc Cảnh Sâm mà cô cũng lấy được? Nhưng năm đó Hoắc Cảnh Sâm bị đau mắt hay đầu bị kẹp cửa, lại có thể phát tiết với loại mặt hàng như cô?”

Nếu nói nãy giờ Niệm Thần đặc biệt buồn chán nằm ra đó như xác chết không nói tiếng nào, nhưng lúc này lời nói của Lục Hựu Hi thể hiện rõ là xem thường cô anh ta nói động đến lòng tự trọng của người phụ nữ khiến cho cơn tức giận ầm ầm dâng đến cao trào.

Cho nên Niệm Thần trực tiếp xếp Lục Hựu Hi vào loại người chỉ biết nhìn bề ngoài, vì vậy Mộ tiểu thư tức giận chỉnh chỉnh bộ ngực mềm mại ấn tượng của mình, được rồi, mặc dù đều do công dụng của áo lót, nhưng rồi cũng khá tự hào khinh thường liếc Lục Hựu Hi:

“Cúp-C”

“......”Lục Hựu Hi im lặng.