Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 151




Thực ra, ra khỏi bệnh viện, dưới bóng đêm, gió đêm hiu hiu thổi, cảm giác khó chịu ở lồng ngực biến mất, giữa không gian mê man cảm thấy như không có chỗ để về.

Ngoài thân phận Mộ Niệm Thần, mấy năm nay cô còn là đệ nhất sát thủ “Mạt Ly” của “Mạn”, cho nên trên người có súng cũng không hề kỳ quái, mà danh hiệu này ban đầu hoàn toàn vì Mộ tiểu thư có một con trai thiên tài, cái gọi là sát thủ, nhưng sự thực thì, từ năm đó tới giờ Mộ tiểu thư chưa từng giết một người nào, cứ mỗi lần có nhiệm vụ chỉ đi ngang qua hiện trường, lại thêm một lần trở thành đối tượng khinh bỉ của mọi người trong “Mạn”.

Mà Mộ tiểu thư không hề xấu hổ bởi vì, dù gì thì cô cũng là cô gái yếu đuối, hơn nữa không phải còn phải nuôi gia đình sao?

Cô không giết người được, bản lĩnh không có, chỉ giỏi đóng kịch, ngay cả khẩu súng này cũng do Tây Hàn chuẩn bị để cô phòng thân, không ngờ tới thành phố A lâu như thế, lại sử dụng trong trường hợp này.

Mạt Ly, Mạt Ly, bao năm nay cô mong muốn điều gì không cần nói cũng có thể biết.

Niệm Thần đứng ở cửa chính bệnh viện, hít sâu một hơi, đi về phía nhà trọ của mình.

***

Hôm nay dường như Hoắc Cảnh Sâm tan làm sớm hơn mọi ngày một chút, hiện tại, tuy mới chỉ tới gần biệt thự của Cố San San đã ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi, Hoắc Cảnh Sâm không kiềm chế được mà hắt hơi, trong lòng suy nghĩ chắc chắn hai tên nhóc con lại gây họa rồi, đúng vậy, người đàn ông nào đó rất thẳng thắn thừa nhận, để hai đứa bé đi theo Cố San San vốn vì mục đích gây họa.

Cửa sổ bốn phía của biệt thự mở rộng, mùi nước hoa vốn không có gì, nhưng nhiều loại hỗn hợp hoà trộn cùng một chỗ chắc chắn sẽ tạo ra thứ đặc biệt gì đó, hoặc nói nếu còn có thể bình tĩnh, không phát điên trong biệt thự này, chắc chắn người đó có định lực hơn người bình thường.

Lúc Hoắc Cảnh Sâm tiến vào, bạn nhỏ Tây Hàn và bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn đang vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, mà Cố San San ngồi ở bên kia trên ghế sofa, sắc mặt rõ ràng không hề tốt chút nào, nhưng khi thấy Hoắc Cảnh Sâm bước tới nên không thể không nở nụ cười duyên, sau đó thân hình uyển chuyển bước ra chào đón.

Hoắc Cảnh Sâm né tránh thân thể đang nhào tới của Cố San San, hiển nhiên, ba cha con này không hề có thói quen tháo giày, giày da trực tiếp dẫm lên tấm thảm trên sàn, bước tới ghế sofa hai anh em đang ngồi, mặt vẻ mặt nghiêm túc không nổi giận mà vẫn uy nghiêm, ngay cả Cố San San sau đó cũng phát hiện Hoắc Cảnh Sâm khác thường.

Cố San San mấp máy miệng muốn giải thích gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm đã truyền tới:

"San San, hai thằng bé này chiều nay đã gây ra phiền toái gì cho em, em cứ nói, tôi sẽ dạy dỗ chúng."

Hoắc Cảnh Sâm ra vẻ muốn dạy dỗ hai bạn nhỏ, nhưng thực sự, vì ở gần nên Tây Hàn có thể nhìn thấy rõ một tia gian kế trong mắt ba mình.

Dĩ nhiên, con tôm nhỏ Cố San San lúc này đang xúc động vì Hoắc Cảnh Sâm quan tâm cô, cảm động bởi Hoắc Cảnh Sâm vì cảm nhận của cô, muốn đánh con mình không thương tiếc, khó khăn muốn nói, rất xót những lọ nước hoa mình sưu tập bao năm nay, nhưng vừa nghĩ tới bọn nhóc đội lốt sói này, biểu cảm như bị táo bón trên mặt dường như mấy ngày nữa cũng không thể tiêu tan được, gian nan cất lời:

"Không có gì, chỉ là do em không cẩn thận làm đổ nước hoa thôi."

Trời mới biết, Cố San San lần này che giấu lí do thoái thác, ngược lại, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn lại làm bộ khóc lóc kể lể.

Lúc đó, Cố San San nhìn thấy Tây Hàn đang đổ một lọ nước hoa vào bồn tắm thì khóe miệng co giật, vừa định tiến tới trách móc mấy câu và cứu vãn nửa lọ nước hoa thì bị Hoắc Thần Viễn đứng bên cạnh vô cùng uất ức, khóc lóc nức nở chặn lại:

"Dì San San, dì nhất định không thể nói cho ba biết em cháu mắc lỗi, mỗi lần em mắc lỗi thì ba đều trói cháu vào rồi đánh, đều tại cháu không trông coi em trai tốt, dì San San, nếu dì không nói bọn cháu sẽ giúp dì theo đuổi ba, được không ạ, hức, cháu không muốn bị ba đánh. . . . . ."

Hai anh em vô cùng hòa thuận đổi thân phận, phản ứng của Hoắc Thần Viễn vô cùng ưu tú, quỷ mới biết cái việc trói cậu rồi đánh là gì.

Tây Hàn thấy Cố San San đến tận thời điểm cuối cùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt dịu dàng hiền lành, ý giễu cợt trên mặt vô cùng rõ ràng, nghĩ thầm lần này phá hủy nước hoa xem ra vẫn chưa đủ, lần sau lập tức phóng hỏa đốt biệt thự, xem cô ta có không đau lòng được không.

Hoắc Cảnh Sâm không nhịn được lại hắt hơi, cau mày nhìn về phía Cố San San:

"Em dùng nước hoa gì, sao lại khó ngửi thế?"

Xem xem, đây có lẽ chính là cấu kết làm việc xấu đúng không, vừa rồi còn nói muốn dạy dỗ hai tiểu ma vương nhà mình, hiện tại thì chế giễu, còn đánh một đòn đau như thế nữa.

Sắc mặt Cố San San sau một hồi thay đổi liên tục rốt cuộc khôi phục bình thường, ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoại trừ phải nuốt cay đắng vào bụng chẳng lẽ còn mong Hoắc Cảnh Sâm nổi thiện tâm giải oan cho mình sao, không phải vì hắn gặp nạn liên tiếp có lẽ là do đời trước tích đức, mà hiển nhiên, trong mắt Cố San San tất nhiên là do đời trước đã làm chuyện thiếu đạo đức.

Được rồi, rất lâu sau bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn giữ lời làm một đứa bé ngoan, lúc này cậu vẫn còn tốt bụng nhớ rằng chiều đã hứa với Cố San San nếu chịu giúp cậu giấu giếm vụ nước hoa của Tây Hàn, cậu sẽ giúp Cố San San theo đuổi ba mình, nên, lúc này, khi không khí trong phòng có vẻ có chút lúng túng, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn rất dũng cảm chạy đến hoà giải, nháy mắt ra hiệu với Cố San San, vẻ mặt đã dự tính mọi việc:

"Ba, ba đói không? Con nghe nói dì San San nấu ăn rất tuyệt, chúng ta để dì San San chuẩn bị cơm chiều nhé?"

Có câu nói, muốn nắm chắc lòng một người đàn ông thì phải nắm chắc dạ dày của anh ta trước, nên khi Hoắc Thần Viễn vừa dứt lời, Cố San San dường như đã hiểu ra, lấy lại tinh thần, nói một câu “Không thành vấn đề” rồi cả người biến mất ở cửa phòng bếp.

Biệt thự lớn như vậy mà ngoài ba cha con và Cố San San trong phòng bếp, cũng không thấy sự tồn tại của người thứ năm, nguyên nhân là vì vào lúc sự kiện nước hoa buổi chiều bị bại lộ thì Cố San San cũng cảm thấy những người hầu kia chẳng làm được việc gì tốt, cho nên tất cả người hầu lập tức bị đuổi khỏi cửa

Tất nhiên, nhiệm vụ chuẩn bị cơm tối lập tức rơi vào Cố San San, về phần tại sao trùng hợp như vậy, tôi sao biết được, hỏi Hoắc Thần Viễn đi! (ngôi xưng của tác giả)