Tây Hàn di chuyển cơ thể nhỏ bé, mặt không biến sắc cầm một chai gì đó
trong túi, mà hai người nói chuyện vui vẻ trên ghế sofa hoàn toàn không
chú ý tới sự tồn tại của Tây Hàn lúc này, Tây Hàn bước nhanh hơn, quả
quyết để câu nói “Nghe trợ lý của ba cháu nói rằng, hình như ba cháu ở
phương diện kia không được” của Hoắc Thần Viễn đằng sau cửa lớn.
Câu nói này nếu để Hoắc Cảnh Sâm nghe được, Tây Hàn rất nghi ngờ sau đó
Hoắc Cảnh Sâm có thể lập tức treo ngược Hoắc Thần Viễn lên đánh không?
Còn Cố San San kia, khuôn mặt tin tưởng kia là có ý gì đây?
diễ❄nđ❉ànl✴êqu❉ýđ❄ôn Hơn nữa loại chuyện như ** một trợ lý có trách
nhiệm sẽ đi nói cho một đứa trẻ sao?
Thôi được, câu nói như thế quả thật rất giống từ miệng mẹ mình mà ra,
chẳng lẽ Hoắc Thần Viễn lại không biết xấu hổ gắn cả máy nghe lén nên
người mẹ mình sao?
Hai vệ sĩ thấy Tây Hàn, cúi người xuống vừa định nói thì Tây Hàn mạnh mẽ phất tay, ý bảo bọn họ không nên lên tiếng.
Bạn nhỏ Tây Hàn vẻ mặt lạnh lẽo, quyết đoán ra khỏi nơi này, ngoài cửa
ánh nắng tươi sáng,Di♋ễnđ♋ànL♋êQ♋uýĐ♋ôn Tây Hàn ngừng một lúc quan sát,
suy nghĩ xem phải làm thế nào để giải quyết bảo bối của Cố San San đang
trong tay cậu.
Đôi mắt đen liếc qua liếc lại một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hầu đang rửa xe cho Cố San San.
"Ông ơi, ông ơi."
Giọng nói Tây Hàn trong trẻo, một tay kéo chặt cái áo của ông lão đang rửa xe kia.
Từ lúc Cố San San đưa hai đứa bé này đến cũng đã giới thiệu một lần với
tất cả người hầu từ lớn đến nhỏ trong nhà, nên lúc này ông lão không dám thất lễ, huống chi, Tây Hàn có dáng vẻ lễ phép, cũng để lại cho người
ta ấn tượng không tồi:
"Tiểu thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?"
Ông lão ngồi xổm xuống, nở nụ cười nhìn Tây Hàn.
Tây Hàn ra vẻ bí hiểm, tinh nghịch ghé vào tai ông lão:
"Ông ơi, ba cháu muốn tặng cho dì một niềm vui, đây là loại nước rửa xe
mà dì thích, nhập khẩu từ nước ngoài đó, rất nhiều người có tiền cũng
chẳng thể mua nổi đâu."
Vừa nói, Tây Hàn vừa lắc lư lọ thủy tinh tinh xảo, bên trong là chất
lỏng màu xanh, thực ra thì, lọ nước rửa xe nhập khẩu từ nước ngoài người khác có tiền cũng không mua được chính là lọ nước hoa mà Cố San San từ
trước tới giờ không thể không sử dụng, là vật vô cùng xa xỉ.
Tây Hàn biết rõ những điều này bởi vì, đầu năm, lúc dòng nước hoa này
được đưa ra thị trường, mẹ cậu cũng rất thích, sau một thời gian dài
dùng mọi biện pháp mềm rắn khác nhau, Hách Liên Thần cũng chỉ mua được
hai lọ cho Niệm Thần, nhưng đầu óc mẹ cậu luôn có vấn đề, một lọ bị mẹ
sơ ý ném vỡ, tận một tháng sau mà căn phòng vẫn tràn ngập mùi thơm, lọ
còn lại thì trong một lần tổng vệ sinh, mẹ tưởng là rác nên ném đi mất
Ông lão nửa hiểu nửa không cầm lấy lọ chất lỏng màu lam, trên đó toàn
tiếng Anh khiến ông rất nhức đầu, nhưng nếu Tây Hàn đã nói là nước rửa
xe thì đó chắc là nước rửa xe rồi, kết quả là ông lão rất nghe lời đổ ra vài giọt, đặt lại trong thùng dụng cụ tiếp tục rửa xe.
"Ông ơi, ông làm thế vẫn chưa đủ, thứ này mỗi lần đổ một chai, mùi thơm mới kéo dài được."
Trong lúc nói, Tây Hàn mặt không đỏ tim không đập đổ cả lọ nước hoa
xuống, trong nháy mắt, trong không khí tràn ngập mùi hương nồng nặc,
quanh quẩn trong không khí thật lâu mà vẫn không hết.
Bình thường Cố San San có thói quen sưu tập nước hoa, mà cô đã cất tất
cả những bản số lượng trên thị trường có hạn, ngoại trừ vài bình để ở
ngoài, Tây Hàn rất tốt bụng đưa một lọ cho dì quét dọn phòng lau sàn,
một lọ cho dì khác đổ vào WC, thậm chí cậu suýt nữa đưa một lọ cho dì
đang chuẩn bị cơm trưa.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa tròn nửa tiếng, trong biệt thự tràn ngập
mùi nước hoa gay mũi, dù khứu giác có không nhạy bén cũng phát hiện ra
được, tất nhiên, những thứ này là bảo bối của Cố San San, muốn cô ta
không phát hiện ra cũng khó, nên, khi cô nhạy cảm phát hiện ra điều bất
thường rồi chạy vào phòng mình thì đồng thời cũng rất mất hình tượng
phát ra tiếng hét chói tai.
***
Bệnh viện.
Niệm Thần rất bình tĩnh ăn thức ăn do những người mặc Âu phục bên ngoài
đưa vào, cơ thể của cô như thế nào cô biết rất rõ, phải đủ sức khỏe, hơn nữa phải khôi phục thể chất bình thường, mới có thể có tinh thần đối
mặt chuyện kế tiếp.
Tất cả mọi chuyện, phải suy nghĩ thật kỹ, mới có thể khiến bản thân tin
tưởng, cô nghĩ, chuyện này nếu còn điều gì cô chưa biết, ít nhất lúc này cô cũng phải đi tìm hiểu rõ ràng.
Đến gần tối, ánh nắng chiều chiếu xuống sàn nhà, im lặng hoà nhã, nhưng
trong nháy mắt, lòng tuyệt vọng như tro tàn đã cuốn sạch toàn bộ không
khi trong căn phòng, sự tĩnh lặng bất thường, người trên giường quá im
lặng, yên lặng như đã không còn hô hấp.
Chết không tiếng động, bạn có thể mong đợi có cơn lốc xoáy xuất hiện
không, thực ra, mặc kệ mọi chuyện thế nào, sẽ không ai mãi yên lặng vào
thời điểm này.
Cho nên, lúc Niệm Thần đột nhiên mở mắt, đôi mắt tỉnh táo, không hề có
dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ, đúng lúc bác sĩ y tá vào khám như thường lệ,
mà cô vô cùng phối hợp, so với buổi trưa như hai người khác nhau, hình
như, sự mạnh mẽ của cô đã kéo cô khỏi cảm giác không thể rời khỏi ngõ
cụt.
Bất cứ ai, chỉ khi buông tha bản thân, mới có thể cứu lấy bản thân.
Cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong, vệ sĩ vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh vẫn ngăn Niệm Thần lại như cũ:
"Mộ tiểu thư, Hoắc tiên sinh đã dặn dò, trước khi vết thương của cô hoàn toàn lành lặn, không thể rời phòng bệnh."
"Tránh ra!"
So sánh chính xác, lúc này Niệm Thần dường như đã mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lẽo có phần giống với Hoắc Cảnh Sâm.
"Mộ tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi."
Vệ sĩ tiếp tục bất động, bình tĩnh ngăn Niệm Thần lại, không có ý tránh đường.
Giây kế tiếp, khóe miệng Niệm Thần nở nụ cười kiên quyết, cánh tay cử
động, vẫn cây súng như lúc trước, nhưng lúc này lại được đặt trên đầu
cô:
"Nếu mấy người muốn nhìn thấy một thi thể, hiện tại cứ tiếp tục không cho tôi ra ngoài đi."