Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 127




"Được, anh đừng quên chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi."

Hoắc Cảnh Sâm còn đặc biệt nhấn mạnh thêm một câu nói, nói nhảm, dù sao hai ngàn vạn này là giá trị cuối cùng của một con người rồi, sau này anh vẫn còn phải dựa vào số tiền này nuôi dưỡng lão bà cùng hai đứa con của mình.

Giờ phút này bộ dáng của Hoắc Cảnh Sâm rơi vào trong mắt Hoắc Tĩnh Bắc nói bóng nói gió thì Hoắc Tĩnh Bắc đang dũng khí ngất trời, rốt cuộc cũng đến lúc có thể mở mày mở mặt không có lý do gì lại không quý trọng, anh ta thu hồi tài liệu cầm ở trong tay, quơ quơ trước mặt Hoắc Cảnh Sâm bộ dạng có vẻ đặc biệt tiểu nhân:

"Chậc chậc, Hoắc Cảnh Sâm, không ngờ mày cũng có ngày này, mày không phải là xài tiền như nước, tiền lương vô hạn sao? Tao rất ngạc nhiên, nếu người ngoài biết Hoắc Cảnh Sâm vô sở bất năng ** đã biến thành một người trong tay chỉ có 20 triệu nghèo rớt mồng tơi, mày đoán xem đến lúc đó bọn họ sẽ nhìn mày như thế nào, mày nhiều kẻ thù như vậy, đoán một chút xem có phải vì vậy mà khó giữ được tánh mạng?"

Hoắc Tĩnh Bắc cười hả hê, bộ dang của kẻ tiểu nhân đắc chí, thật là làm cho người ta kích động muốn trực tiếp tiến lên cho hắn hai bạt ta.

(** Vô sở bất năng: bất cứ điều gì cũng làm được)

Ra khỏi công ty chi nhánh của Hoắc thị, Tả Chi Hành ngồi ở ghế lái phụ, do dự lại do dự, sau đó rốt cuộc vẫn phải không nhịn được lên tiếng, mẹ nó, coi như diễn trò cũng không cần diễn như vậy, cũng quá kìm nén:

"Lão đại, vui đùa một chút mà thôi, vì điều này ngài cần gì hy sinh nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ cứu con trai Hoắc Thần Viễn của ngài mà thôi, chuyện này rất đơn giản, chúng ta làm là được rồi, không đáng giá để bị người khác vũ nhục, ôi. . . . . ."

Hắn rất phiền muộn vì điều này sau khi bị Hoắc Tĩnh Bắc cười nhạo như thế?

Tả Chi Hành vừa ngừng nói cũng vừa lúc điện thoại của Hoắc Cảnh Sâm vang lên, cũng không vội vã trả lời câu nói kia, Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp nhận điện thoại.

"Cảnh Sâm, Thần Viễn đúng là đang bị nhốt ở kho hàng số bảy ở Tây Khu."

Là điện thoại của Lục Phi Ly gọi tới, cứu người hiển nhiên bọn họ có thể làm được, dù tốt hay xấu thì cũng phải thông qua mệnh lệnh của Hoắc Cảnh Sâm, bất cứ chuyện gì cũng phải phải đợi anh an bài sau đó mới có thể tiến hành mọi việc.

Hoắc Cảnh Sâm trầm ngâm một tiếng, xe vừa đến khúc quanh, liếc mắt thấy phía sau vẫn có mấy chiếc xe bám đuôi, khóe môi hiện lên nụ cười khinh miệt:

"Phi Ly, tôi đến ngay, có lẽ đối phương rất không yên tâm về chúng ta, trước khi tôi đến nới phải đảm bảo Hoắc Thần Viễn tuyệt đối an toàn, việc này có thể đảm bảo hay không?"

Nếu có thể như vậy, tất cả mọi chuyện đương nhiên phải theo ý của anh tiến hành, nhưng nếu như không thể, kế hoạch có thể sửa đổi, cho nên lúc này mặc kệ chuyện gì quan trọng là phải bảo đảm Hoắc Thần Viễn an toàn trước.

Lục Phi Ly thông qua ống nhòm trong tay đầu như ngừng lại bộ dạng khổ sở của Hoắc Thần Viễn có chút khác thường rồi lại thỉnh thoảng khó chịu ho khan, giống như có dấu hiệu tái phát bệnh, tình huống cũng không cho lạc quan cho lắm, cũng may bọn họ có dẫn theo thầy thuốc tới.

"Ừm, hai mươi phút mà nói hẳn là không thành vấn đề ."

Đau lòng cho Hoắc Thần Viễn là thật, nhưng lúc này hắn có lẽ là hiểu nguyên nhân vì sao Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy.

"Được, 10 phút sau tôi sẽ đến nơi."

Đang nói chuyện đột nhiên Hoắc Cảnh Sâm cúp điện thoại, đạp chân ga gia tăng tốc độ, anh chỉ có thể dùng đường xá rút ngắn thời gian.

Nhưng cũng tăng tốc độ trong nháy mắt, Hoắc Cảnh Sâm quay đầu lại nhìn Tả Chi Hành một cái, một lớp sương mù trong đôi mắt kia như một đôi mắt chết không có tiêu cự khiến Tả Chi Hành cho là lão đại của mình không cẩn thận bị bệnh đục thủy tinh thể.

"Ai nói là đùa một chút mà thôi?"

Hoắc Cảnh Sâm quay đầu lại tiếp tục xem đường xá trước mắt, dừng một chút tiếp tục nói:

"Tôi thật đã ký tên, cũng đã đem Hoắc thị hoàn toàn bán cho Hoắc Tĩnh Bắc chỉ với giá 20 triệu."

". . . . . ." Tả Chi Hành lặng thinh.

Mẹ nó! Cuối cùng đang diễn vở kịch gì? Vì sao anh xem một chút cũng không hiểu, đầu óc của Hoắc Cảnh Sâm thật là càng ngày càng không bình thường, nếu đây là câu nói nghiêm chỉnh? Lại có người dùng 20 triệu liền có thể mua tất cả cổ phần của công ty? Anh lại không phải người ngu!

"Anh ta muốn Hoắc thị thì cứ cho anh ta, có nuốt được nó hay không là phúc khí của anh ta, không nuốt được đó cũng là vận mệnh của anh ta. Đúng rồi, chuyện tôi nhờ cậu làm đã đến đâu rồi?"

Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt thản nhiên, không nhúc nhích chút nào, quả thật Hoắc thị cũng chỉ cho anh thân phận vinh quang ở bên ngoài mà thôi, nhưng trên thực tế thiếu mất một Hoắc thị, Hoắc Cảnh Sâm anh vẫn như cũ có thể hô phong hoán vũ, chạm vào đứa con cưng kia của anh, là chạm đến ranh giới cuối cùng của con người anh, lần này bọn họ phải trả giá thật lớn, muốn chơi có phải hay không, vậy cũng đừng trách chơi anh quá lớn.

"Tốt lắm, Hoắc Tĩnh Bắc bí mật thành lập mấy công ty riêng đã toàn bộ bị tôi thu mua hết, hơn nữa tôi muốn làm cái vỏ trống rỗng, tôi đoán chừng tạm thời bọn họ còn chưa phát hiện ra điều này."

Tả Chi Hành am hiểu nhất chính điều này, công ty kia của Hoắc Tĩnh Bắc kích thước cũng không lớn, nhưng là bên trong vơ vét của cải cũng rất nhiều, lần này cũng coi như buôn bán có lời một khoản.

"Nhưng mà chúng ta rõ ràng đã tìm được Thần Viễn tại sao không trực tiếp cứu nó ra ngoài, sau này anh muốn xử lý những người kia như thế nào liền xử lý như thế đó là được ?"

Điểm này Tả Chi Hành từ đầu đến cưới cũng nghĩ không ra, anh rất không nghĩ ra Hoắc Cảnh Sâm lần này tốn công tốn sức cùng những người đó vật lộn nguyên nhân là vì cái gì? Ít nhất, anh cho rằng dù là ba người cộng lại, bất luận ở phương diện nào cũng tuyệt đối không đấu lại Hoắc Cảnh Sâm mới đúng.

Hoắc Cảnh Sâm "hừ" nhẹ một tiếng, xe đã lái vào Tây Khu, thời gian cấp bách.

"Chi Hành, tôi không thể vĩnh viễn bảo vệ Thần Viễn mãi được, nó cũng cần có thế giới riêng của mình, nhưng một người cha như là tôi đây vì nó lót gạch cho nó đi tới cuối con đường, lần này, những người kia có thể không chút kiêng kỵ tới bắt cóc Thần Viễn uy hiếp tôi đó là bởi vì bọn họ nhìn ra đứa con trai này là điểm yếu của tôi, nhưng nếu tôi chỉ là đơn giản cứu nó về, mà những người đó chuyện gì cũng không có xảy ra, sau chuyện này những việc tôi muốn làm còn có thể liên tiếp xảy ra như vậy."

Tả Chi Hành hít sâu một hơi, anh thừa nhận Hoắc Cảnh Sâm thật sự là một người cha tốt, hoặc là nói Hoắc Cảnh Sâm người cha này cực kỳ trân trọng tình cha con, chính là bởi vì như vậy, anh không tiếc lấy chính mình thân làm cha mẹ đi vào địa ngục, anh muốn nói cho người đời biết, bất kì ai có chủ ý chạm đếm Hoắc Thần Viễn là trực tiếp kêu gào tuyên chiến với Hoắc Cảnh Sâm.

Hoặc là sau chuyện này Hoắc Cảnh Sâm sẽ thu lại tất cả những người đang ở bên cạnh anh để bảo vệ cho Hoắc Thần Viễn, làm con trai của Hoắc Cảnh Sâm, năng lực sinh tồn không thể thiếu, năng lực ứng phó nguy hiểm càng thêm không thể thiếu, nếu như không trở nên mạnh mẽ, như vậy không thể làm đứa con trai tốt của Hoắc Cảnh Sâm.

Hoắc Cảnh Sâm đã từng đau lòng vì đứa con trai này, có thể không cần thiết bất kì thứ khác bảo vệ nó thật tốt, nhưng lúc này đây mọi chuyện cũng cho anh hồi chuông báo động, Hoắc Thần Viễn dù sao cũng là phải lớn lên , tương lai cũng cần phải trưởng thành, không thể nào vĩnh viễn ở sau lưng nó bảo vệ nó, giống như lần này, dù bảo vệ chặt chẽ thế nào đều có thể cho người khác có cơ hội có thể bắt cóc nó.

Điểm này bọn họ... dựa vào chính mình lăn lộn suy nghĩ người thông minh là hiểu sâu nhất , một người khi họ bỏ đi tất cả lớp bảo vệ thì trong con người họ nhất định phải có đầy đủ khả năng tự vệ!

Bệnh viện, cửa phòng cấp cứu.

Bạn nhỏ Tây Hàn có chút ngây ngẩn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, lúc đó, Niệm Thần đã bị đẩy vào cũng hơn năm giờ rồi, tối hôm qua gần nửa đêm một trận hỗn loạn đến bây giờ cuối cùng vẫn như cũ cái người nho nhỏ kia ngồi bất động, mà lần đầu tiên gặp mặt Hoắc Cảnh Sâm tình thế như biến thành kẻ thù cuộc gặp mặt thời điểm hết sức đỏ con mắt, dù luôn luôn có năng lực chịu đựng mạnh mẽ bao nhiêu Tây Hàn cũng có chút không thể tiếp nhận được chuyện như vậy.

Cậu nhóc cố ý đến gần Hoắc Cảnh Sâm, thậm chí về mặt năng lực đủ khả năng để trợ giúp cho Hoắc Cảnh Sâm đó là bởi vì rất nhiều khi hiểu được người cha này, không có nguyên nhân, cũng không phải bởi vì tài sản đếm không xuể của Hoắc Cảnh Sâm cùng với vẻ ngoài đẹp đẽ, mà đó càng không phải là lý do chính đáng, có lẽ là xuất phát từ tình cha con mà ông trời ban cho, hoặc là bởi vì ở giữa hai người cực kỳ giống nhau, cậu liền rất thích người cha này.

Nhưng sau khi phát sinh chuyện tối hôm qua, trong nội tâm của Tây Hàn hình như bị phủ lên một bóng ma mờ ảo, xua đi không được cơ hồ làm cậu nhóc hít thở không thông, đứa nhỏ có lẽ đã cho rằng Hoắc Cảnh Sâm không thích đứa con trai như cậu!

Bóng ma mờ ảo bao phủ ở trong lòng, dù luôn luôn chỉ để ý mình mẹ lúc này hình như Tây Hàn cũng là không thể chuyên tâm vào cuộc phẫu thuật của Niệm Thần, trên thực tế Niệm Thần đã bị đẩy vào trong đó hơn mấy tiếng liền liệu có thể bảo đảm sẽ qua khỏi, tuy nhiên thời gian phẫu thuật lâu như vậy mặc dù nhưng mà cậu có thể cam đoan sẽ thành công.

Tây Hàn chuyên chú suy nghĩ chuyện ở trong lòng mình, lúc đó ngay cả cái ghế bên cạnh có nhiều người cũng không hề phát giác được.

Hách Liên Thần từ cuối hành lang đến đây liền thấy Tây Hàn ngồi ở trên ghế đứng thẳng người kéo đầu nhỏ kia, đối với đứa nhỏ anh đã quan sát từ khi nó nhỏ cho đến khi lớn lên, Hách Liên Thần là hết sức thương yêu, giờ phút này thấy nó đến con chó Mục Dương cũng là đau lòng, sự tình đại khái trước khi anh tới cũng coi như là đã biết được kha khá, cho nên bộ dáng lúc này của Tây Hàn đến tột cùng vì cái gì anh là người hiểu nhá.

"Thế nào? Gặp mặt Hoắc Cảnh Sâm chưa?"

Hách Liên Thần ngồi ở một bên cũng không hề che che giấu giấu, từ trước đến này anh là người thẳng thắn, anh cho là chuyện này cũng không cần thiết tránh né mà không nói đến, dù sao giữa cha con vốn cũng không nên có thêm thù hận.

Tây Hàn nghe được âm thanh này mới có phản ứng , quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì, điểm này giống hệt như Hoắc Cảnh Sâm, nói như vậy tâm tình buồn bực trầm mặc này đừng trông cậy vào việc hai cha con họ bày ra cho người thấy mà ngược lại họ sẽ có vẻ mặt khác nhau để che giấu.

"Chú Hách Liên."

Hiếm khi lễ phép chào hỏi, nhưng là ngay sau đó lại nghĩ tới thì thật khó chịu, đáng chết, đều do anh không có nói rõ ràng mới để lại ấn tượng xấu về người cha ở trong lòng nó.

"Này, nhóc lại nhớ tới chị Vivi?"

Hách Liên Thần lặng yên, ngay sau đó lại xù lông, tấm hình lãnh ngạnh trên khuôn mặt xuất hiện nào đó bị người nói trúng tâm sự thời điểm khó chịu:

"Hoắc Tây Hàn, nhóc con nên giải thích một chút, cái gì gọi là chú Hách Liên, chị Vivi?"

Cả tên cả họ, a, không đúng, người ta thậm chí còn trực tiếp cho là Tây Hàn đã đổi cách xưng hô rồi.

"→_→ Chú vốn là lớn tuổi hơn người ta mà."

Tây Hàn không hăng hái lắm, cũng không quan tâm cứ để mặc cho Hách Liên Thần tiêu khiển, bất cứ lúc nào, mặc kệ tâm tình như thế nào, Tây Hàn cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người khác ngoài miệng chiếm tiện nghi, điểm này, được rồi, là thành quả Mộ tiểu thư khổ tâm giáo dục.(Lê_Quý_Đôn)

"Thôi đi, đứa nhỏ này, con thì biết cái gì? Hiện tại đang thịnh hành xu hướng trai già gái trẻ mới xứng đôi! Hơn nữa chú cũng vậy cũng chỉ lớn hơn cô ấy sáu tuổi!"

Sự thật chứng minh yêu thương đàn ông bằng tuổi đều là chỉ số thông minh thấp, điểm này dùng ở trên người nào đều không có ngoại lệ, tựa như giờ phút này nói đến Vivi, Hách Liên Thần cả người cũng trở nên dịu dàng khác thường, thậm chí còn ngây thơ cùng Tây Hàn so sánh tốt xấu.

"(ˇ^ˇ) ba tuổi một sự cách biệt giữa hai thế hệ."

Tây Hàn phản đối gặp chiêu phá chiêu.

". . . . . ." Hách Liên Thần lặng yên rồi, là ai cùng đứa nhỏ này bàn cãi về cái vấn đề đó? ! Ban đầu làm thế nào tiểu tử này có thể biết anh thích Vivi?

Được rồi, người nào đó hiển nhiên quên mất, ban đầu rõ ràng chính là anh gặp vấn đề rắc rối có việc phải cầu bạn nhỏ Tây Hàn sau đó chính anh đã nói cho nói cho nó biết. . . . . .

"Lại nói, Hoắc Thần Viễn tiểu tử kia thật bị bắt rồi hả ? Không giống a, không đúng... không đúng chút nào chẳng phải tiểu tử kia rất hung dữ sao?"

Đây là Hách Liên Thần cho tới nay không nghĩ ra, anh hiểu Hoắc Thần Viễn tựa như hiểu rõ Tây Hàn, đều là anh quan sát đứa bé kia lớn lên, mặc dù trong lúc này làm chút thủ đoạn khiến cho hai anh em họ cho tới bây giờ mới gặp mặt nhau có chút không đạo đức, nhưng không phải là vì hôm nay có trò hay để nhìn?

Nhắc tới chuyện này chẳng khác gì là trực tiếp chọt trúng tâm sự của Tây Hàn:

"Đó là bởi vì con sớm mặc y phục của nó còn dẫn hết những người bảo vệ ở xung quanh nó đi, hơn nữa còn lấy hết tất cả những người bảo vệ mà nó thì chẳng hề tự vệ được."

Nói không hối hận là đều là giả dối, Tây Hàn hồi tưởng lúc Hoắc Cảnh Sâm đi ra ngoài anh nói câu nói sau cùng, càng thêm hối hận với hành động lỗ mãng của mình.

". . . . . ." Đây anh em anh dũng, Hách Liên Thần đột nhiên cảm thấy thế giới huyền ảo, không trách được, Tây Hàn hiện tại mất hứng như vậy.

"Nhưng chú tại sao chưa nói cho con biết Hoắc Thần Viễn bị bệnh hen suyễn rất nghiêm trọng?"

Tây Hàn mỗi lần nghĩ đến chuyện kia, lúc ấy Hách Liên Thần nói thân thể mảnh mai rất hiếm lúc đó anh cũng không xem đó là chuyện quan trọng, chỉ nghĩ là Hách Liên Thần chọn từ nào đó để nói đùa.

". . . . . ." Hách Liên Thần khóe miệng run rẩy, đùa, dường như có chuyện diễn ra ở trên người đứa nhỏ kia, Hách Liên Thần cười gượng hai tiếng:

"Là lỗi của ta, ngàn vạn đừng khiến Hoắc Cảnh Sâm biết chuyện này, người kia tính tình, chậc chậc, là hiểu."

Anh cũng không muốn phúc hắc Hoắc Cảnh Sâm kia chỉnh đến Đông Nam Tây Bắc mà không biết đường lần!!!!!!!