Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 114




Lúc đó bạn nhỏ Tây Hàn vẫn còn rất ngây thơ đắm chìm trong câu nói " mẹ anh cha em" của cậu em trai trong đầu chỉ toàn là lời của nó không cách nào tự kềm chế, ý tứ trong câu nói kia có phải là em trai muốn cậu chăm sóc cho nó, lần này bạn nhỏ Tây Hàn thật là ngổn ngang rối rắm rồi.

Nuôi sống một người lớn rất đơn giản đúng không? Ít nhất cậu bé cũng đã nuôi sống mẹ rồi, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là cậu không phải bảo mẫu, nên mọi chuyện đều không hề dễ dàng.

Nhưng mà Hoắc Thần Viễn, đứa bé đó lại không cao hứng thì không đến nơi gây chuyện, nó đã khiến ‘ linh ’ cùng ‘ mạn ’ hai tổ chức này đồng thời bị nhức đầu, nếu như ai còn đắm chìm trong vẻ đẹp lưu manh người chết và không quan tâm đến lời nói của nó, Tây Hàn có lẽ sẽ cầm lên chiếc ghế nhỏ vui vẻ ngồi bên cạnh kẻ đó chờ đợi, đó là bởi vì hắn biết người em trai này rất có năng lực phá hoại sẽ làm cho Chiến Tranh Thế Giới lần thứ ba cứ như vậy bùng nổ mà không có điềm báo trước.

Một người có thể có hai mặt, cũng có thể rất non nớt, và cũng có thể có thông minh đến dọa người, nhưng là trong ba điều đó chỉ được chọn một, đó là bởi vì, khi một đứa bé năm tuổi đồng thời có đầy đủ ba điều kiện này thì lúc đó thật là một tai họa lớn nhất trong lịch sử loài người.

Bạn nhỏ Thần Viễn ngồi ở trên ghế sa lon kéo kéo tay áo Tây Hàn thấy anh trai không để ý đến mình, liền nhảy xuống ghế sa lon, hết nhìn đông tới nhìn tây sau đó có chút ưu buồn hướng phòng bếp đi tới, thiệt là, so với anh trai mình thì từ nhỏ cậu đã có kẻ hầu người hạ nên không biết làm vài chuyện vẫn không phải lỗi của cậu được rồi.

Con cho kia đứng lên so Hoắc Thần Viễn còn cao hơn một chút nhưng bây giờ nó lại rất nghe lời ở lại cùng với Mộ Tây Hàn rồi.

Mà mấy phút sau bạn nhỏ Tây Hàn thoát khỏi trạng thái hóa đá dần dần phục hồi lại tinh thần nhưng lại chuyển sang kinh ngạc bởi vì cậu nhóc nghe được một tiếng vang lớn phát ra từ trong phòng bếp đầu.

Lúc ấy Thần Viễn nhỏ bé thật chỉ là nghĩ như vậy, phòng bếp nho nhỏ mà thôi, nấu cơm cũng không phải là chưa từng thấy qua, dù thế nào cũng không được đập phá chén nên nghĩ đến mì ăn liền vẫn có thể làm được thôi.

Thân thể nho nhỏ đứng ở trên cái ghế tìm kiếm một hồi trong tủ lạnh, quả nhiên phát hiện ra mì ăn liền, kết quả là Hoắc Thần Viễn lần đầu tiên bắt đầu cuộc hành trình khám phá mỳ ăn liền, nhưng cũng chính là như vậy một lần tình cờ, sau này, Hoắc Thần Viễn thành công nấu xong món mỳ này cậu nhất định sẽ ăn nó mỗi lần cha vắng nhà nha, thật, những việc khác thật sự là làm cậu đau đầu mà.

Bạn nhỏ Thần Viễn còn cẩn thận chọn khẩu vị hải sản mà mình thích, hơn nữa còn đặc biệt chọn bạc thầy Khang ở trên TV ngày ngày quảng cáo nhãn hiệu mỳ này, gia vị tất cả đều đổ bát vào lúc này cậu bạn nhỏ còn đắc chí, việc này là thật rất dễ dàng.

Nhưng vấn đề kế tiếp đã tới rồi, trong một hồi tìm kiếm, hắn mới phát hiện thế nhưng không có nước nóng, cái này làm cho người ta phiền muộn nha, chẳng lẽ muốn cậu ăn sống sao?

Ôm hộp mỳ ăn liền trong ngực, mặt buồn bã đứng ở trong phòng bếp cảm giác cuộc sống của anh trai mình trôi qua thật tẻ nhạt, trong nhà thế nhưng lại không có nước nóng, dĩ nhiên, điều này đúng là vu oan, bởi vì lúc đó bạn nhỏ Thần Viễn thậm chí còn không biết nước nóng là vật gì và nó được đừng bởi vật gì.

Cuối cùng Hoắc Thần Viễn rất là bất đắc dĩ đem ánh mắt đặt ở lò vi sóng, vật kia là dùng để đun nóng , cùng lắm thì hắn cũng có cách nấu mì ăn liền rồi, luôn luôn được thôi.

Vừa mới nghĩ ra ý tưởng Thần Viễn trực tiếp hành động, hấp ta hấp tấp rót đầy nước lạnh, sau đó lại bỏ vào lò vi sóng, thường thì Hoắc Thần Viễn làm mọi việc đều phải có cách thức, chỉ là có phương thức có chút không giống với người bình thường mà thôi.

Mỳ ăn liền đã mở ra, dù là thả vào trong lò vi ba đun nóng hay là muốn đem nắp đậy nắp là không đúng, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn không nghĩ tới cách dùng nĩa cắm ở phía trên, sau đó bạn nhỏ Thần Viễn cầm một dụng cụ thủy tinh để làm trang trí đặt ở phía trên, cái đó là cuộn giấy bóng để gói thủy tinh mà lần trước Mộ tiểu thư đi dạo ở khu thương mại lúc rút thưởng được.

Mà trên thực tế Hoắc Thần Viễn biết kính già yêu trẻ tốt, giống như giờ phút này, chính mình làm thức ăn không sai biệt lắm thậm chí cậu nhóc còn nghĩ tới anh trai mình lúc này nhất định không có gì ăn, được rồi, vì vậy có tới hai hộp mỳ ăn liền.

Dĩ nhiên, Hoắc Thần Viễn vẫn còn rất quan tâm mình con chó toa lớn kia, cứ như vậy đương nhiên có đến ba hộp. . . . . . Thậm chí còn đặc biệt chọn vị thịt bò kho tàu, vì BOA nhà hắn thích ăn nhất là thịt bò .

Dinh dưỡng cân đối chuyện như vậy đỗi với bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn cũng là vì từ nhỏ mưa dầm thấm đất, trước lúc ngủ một ly sữa tươi ắt không thể thiếu, sau đó lại có 3 cái bát bịt kín trong bình thủy tinh cùng sữa tươi cũng bị bỏ vào đun nóng.

Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Hoắc Thần Viễn đóng cửa lò vi ba, cảm giác cấp bách nóng ruột khó nén nổi, thậm chí cậu nhóc vặn tới độ nóng cao nhất, nhưng mấu chốt là, cậu lại có không có kinh nghiệm để thời gian bao lâu thì mỳ mới chín được, bao lâu có thể làm nóng được hết những thứ kia, bao lâu có thể đun nóng hai chén sữa tươi? Nửa giờ dù sao cũng đủ chứ, như vậy nhất định có thể nấu chín, kết quả là, không chút do dự vặn cây kim chỉ hướng 30 phút.

Sau bữa ăn, cần phải có ít trái cây? Trong khi chờ đợi, Hoắc Thần Viễn từ trong tủ lạnh lựa ra năm sau quả chuối tiêu, dĩ nhiên không có vấn đề gì, vấn đề chính là tiếp theo bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn này giơ lên, hắn đem chuối tiêu cắt miếng, hơn nữa còn không lột bỏ vỏ chuối. . . . . .

Thời gian cứ như vậy trôi qua 4-5 phút, Tây Hàn còn đắm chìm trong một chuỗi trong trầm mặc u buồn bị đả kích liên tiếp.

"Bụp ——"

Một âm thanh rất nhỏ, nhưng Hoắc Thần Viễn lại nghe được tiếng vang, cậu sửng sốt một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn, tất cả đều bình thường, kết quả là tiếp tục cắt chuối tiêu trên tay, Tây Hàn vẫn trầm mặc như cũ, BOA dùng một chân trước che mắt, đứng thẳng lôi kéo đầu dáng vẻ bày tỏ hắn biết mình chủ nhân xảy ra ngoài ý muốn rồi.

"Bụp bụp ——"

Lúc này âm thanh có chút lớn hơn thậm chí còn mang theo mùi thơm, lỗ mũi đang nồng nặc mùi thơm mỳ ăn liền, Hoắc Thần Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn, ít nhất thành công một nửa, con đường quanh co, tiền đồ quang minh, vang lên tất cả đi ra, lập tức liền có thể đi ăn cơm rồi, ba quả chuối tiêu đã cắt hết.

Tây Hàn chống đầu, do dự liếc một cái phòng bếp, cậu nhóc ngửi được một chút mùi thơm, âm thanh kia cậu không có nghe được, giờ phút này, cậu thậm chí còn tỉnh táo ít nhất người em trai này mình vẫn có thể chiếu cố tốt cho nó, mùi này không phải là thơm mỳ ăn liền sao.

BOA sủa một tiếng, buông ra một con mắt rất là phiền muộn liếc mắt nhìn phòng bếp.

"Bùm ——"

Lần này tiếng nổ lớn, thậm chí còn mang theo dư âm, trong lò vi ba nhỏ bé kia đang nổ tung, có thể cảm nhận được tiếng rơi nho nhỏ, rồi sau đó phòng bếp biến thành một bầu trời mỳ ăn liền, dĩ nhiên còn lấm tấm một chút màu trắng của sữa tươi.

Hoắc Thần Viễn kinh hãi, đờ đẫn nhìn món cơm tối ngon lành trong nháy mắt trở thành bọt nước, tại sao lại bi thảm như thế? Cậu đến tột cùng đã làm sai điều gì? Cũng may phòng bếp này có không gian khá lớn, cũng tốt khi cậu nhóc đứng đủ xa, ít nhất cậu nhìn thấy tận mắt hộp mỳ ăn liền rơi tan tác trên mặt đất như thế là may mắn cho cậu lắm rồi.

Trong phòng khách, BOA hai chân trước, sủa một tiếng sau che cặp mắt, thậm chí còn rất làm bộ co giật, phòng bếp là nơi chơi đùa của nó.

Tây Hàn hoàn toàn phục hồi tinh thần lại rồi, khóe miệng hơi run rẩy, một mùi cháy khét là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có mùi khét? Làm sao lại ra tiếng nổ mạnh? Tại sao lại có chuyện nguy hiểm như vậy?

Nhưng khi Tây Hàn run run đi tới phòng bếp thấy bên trong cậu nhóc lặng yên rồi, tại sao không dứt khoát đem phòng bếp cũng nổ luôn đi, như vậy hắn và mẹ mà có thể đổi sang nhà khác ở nha.

Với cảnh tượng này bạn nhỏ Tây Hàn không biết dùng từ gì để diễn tả được cảnh tưởng bừa bộn đang diễn ra trong phòng bếp, đó chính là, lò hủy mặt mất, nếu như muốn Tây Hàn nói cảm thụ bây giờ của cậu nhóc, cậu muốn vạch ông trời ra hỏi xem ông ấy đã tạo ra em trai cậu như thế nào, rồi sau đó ném cho đứa em kia một câu, khiến Hoắc Thần Viễn cút ra khỏi Trái Đất!

Hoắc Thần Viễn có chút không biết làm rồi dùng bộ mặt vô tội nhìn về phía Mộ Tây Hàn:

"Nó tại sao lại nổ tung?"

Lúc đó Hoắc Thần Viễn chưa tỉnh táo, một cái tay che trái tim nhỏ của mình, ngón tay kia thành công cắt hơn nữa không có nhận được ảnh hưởng chuối tiêu:

"Cũng may, chuối tiêu không sao."

Cậu nhóc thậm chí cho đây là một chuyện rất quang vinh.

Bạn nhỏ Tây Hàn cảm thấy lần này mình thật tâm lực tiều tụy, đứa em này chắc chắn là địa cầu khác tới tới Trái Đất? Người địa cầu ăn chuối tiêu không ai cắt miếng nha? Người địa cầu nấu mỳ mặt sẽ dùng đến lò vi ba?

Tây Hàn đưa tay che mặt, lúc này cậu không muốn nói gì? Nhắm mắt làm ngơ, nếu hắn không chắc chắn một giây kế tiếp mình có thể hay không bởi vì lực chịu đựng của trái tim không đủ mạnh mà trực tiếp vừa hai mắt hai chân cũng đạp một cái.

"Em hỏi anh tại sao? ! Hoắc Thần Viễn em đến tột cùng là lớn lên như thế nào vậy? !"

Hắn cho là nếu như đem cuộc sống từ nhỏ đến bây giờ của Hoắc Thần Viễn viết thành một bộ sách, nhất định có thể đặt tên là cuộc phiêu lưu mạo hiển ben lan can, hơn nữa nhất định bán rất chạy nha, cậu thậm chí rất không nghi ngờ mình mẹ còn có thể là một fan rất trung thành của cuốn sách này.

Cậu cho rằng mẹ mình là sát thủ phòng bếp đến bây giờ hoá ra là còn có kẻ hơn mẹ cậu, trên thực tế, trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, cái này không sai, mẹ mình sinh ra một đứa trẻ thiên tài như vậy, hắn thành công chứng minh, ở phương diện này năng lực phá hoại hắn đã vượt qua mình mẹ.

Xin lỗi vì hôm qua không đăng truyện cho mấy bạn đọc nha