Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 91




Ads Chương 91 – Bắt vào tay

 

Khi Tư Kình Vũ đang định ôm Nhan Nghiên về phía mình, điện thoại của hắn chợt vang lên, tiếng chuông trong trẻo, đặc biệt chói tai trong đêm mưa. Tư Kình Vũ nào có tâm tư nghe điện thoại, thân thể hắn không muốn rời Nhan Nghiên, tay đã luồn vào nội y của cô, đẩy ra. Hắn không muốn nhận cuộc điện thoại kia, hắn cuồng nhiệt hôn Nhan Nghiên, trượt y phục cô xuống, thân thể ấy làm mắt hắn nóng rực. Tư Kình Vũ vùi đầu lên ngực, miệng ngậm vào một nụ hồng, tay đưa xuống dưới cởi khoá quần của cô.

Khi môi hắn chạm vào ngực Nhan Nghiên, cô không thể kiềm chể thân thể run rẩy. Một bóng đen đáng sợ ép đến, cô cắn răng nhịn, còn nhanh chóng ôm lấy đầu hắn.

Điện thoại của hắn không ngừng vang lên, một hồi lại một hồi không dừng lại. Tư Kình Vũ dường như quyết không nghe máy, đã cởi xong quần dài của Nhan Nghiên, bên trong là quần lót trắng tinh.

Nhan Nghiên bị hắn đụng chạm vào làm thân thể cũng nóng lên, nhưng cuộc điện thoại đã đưa lý trí cô dần dần quay trở lại, Nhan Nghiên đẩy hắn, chỉ vào điện thoại rơi dưới sàn.

Chẳng lẽ hiện tại Tư Kình Vũ cũng mất lý trí sao? Cũng không hẳn, hắn biết mình đang làm gì. Trong đầu hắn luôn luôn cam đoan sẽ chung thuỷ với Văn Vi, hắn tận mắt nhìn thấy cha mình hoa tâm mà phản bội hôn nhân, cho nên hắn luôn tự hứa với bản thân, tuyệt đối sẽ không giống cha mình. Hắn nhìn Nhan Nghiên ở bên dưới, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt ẩm ướt nhưng lại thanh tỉnh sáng ngời dị thường.

Tư Kình Vũ nhặt điện thoại đang rơi trên sàn, thấy người đang gọi đến chính là Văn Vi liền lập tức ngồi dậy, cảm thấy một cơn xấu hổ mãnh liệt ập tới. Sau vài giây, hắn nhận cuộc gọi: “Văn Vi, có chuyện gì thế?”

“Kình Vũ, anh đang ở đâu, tại sao mãi mới nghe điện thoại?” Văn Vi hỏi.

“Anh vừa ra khỏi công ty, trời đang mưa, anh mải lái xe nên không nghe được điện thoại”. Nói xong, Tư Kình Vũ liếc nhìn Nhan Nghiên, sau đó nói tiếp vài câu.

Nhan Nghiên đã mặc lại quần áo, cô mở cửa sổ, mưa đã nhỏ lại, gió bên ngoài thổi vào trong, thổi cả vào mặt khiến Nhan Nghiên thanh tỉnh lại. Cô cũng không nhìn Tư Kình Vũ mà chỉ ngẩn người ngắm cảnh bên ngoài. Đột nhiên, cô nhìn thấy dưới đèn đường cách không xa dường như có một chiếc xe, do khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ nhưng trong lòng lại lờ mờ đoán ra.

Đột nhiên khoé môi Nhan Nghiên cong lên vui vẻ, nhìn Tư Kình Vũ thong thả nói dối hôn thê của hắn, cô càng xác định, trò chơi này càng ngày càng chơi vui vẻ.

Đến khi Tư Kình Vũ nói chuyện điện thoại xong, Nhan Nghiên thản nhiên cười với hắn: “Chúng ta có thể lái xe được chưa?”

Sắc mặt Tư Kình Vũ ngoài ảo não ra không còn từ gì khác, hắn nổ máy. Ngoài trời mưa tí tách, mưa đã nhỏ đi nhiều. Hắn oán hận chính mình bị Nhan Nghiên hấp dẫn, biết rõ không thể làm như vậy, người đàn bà này nhất định có mục đích khác nhưng lại tựa hồ chỉ muốn dính vào cô, bản thân thật thân bất do kỷ. Chẳng lẽ đối với hắn Nhan Nghiên lại có sức hấp dẫn như vậy? Không thể, hắn Tư Kình Vũ sẽ không bị bất cứ ai điều khiển.

Nhan Nghiên nghiêng nghiêng đầu, đương nhiên cô không biết Tư Kình Vũ đang nghĩ gì, nhưng biết cách đây không xa có một người đàn bà chắc chắn không mấy dễ chịu. Tư Kình Vũ tuy nói sẽ cùng kết hôn với Văn Vi, trên thực tế bọn họ cũng chưa có động tĩnh gì lớn, có thể thấy Tư Kình Vũ đối với việc kết hôn cũng không phải mong mỏi gì nhiều.

Trên đường đi cả hai không nói gì thêm, hắn đưa xe vào gara, Nhan Nghiên xuống xe trước đi thẳng đến thang máy. Khi Tư Kình Vũ đến, thang máy cũng tới. Cô bước vào trước, bấm tầng mười bảy và mười tám.

Khi thang máy bắt đầu chuyển động, Nhan Nghiên đứng phía trước đột nhiên nói: “Em không hiểu, tại sao anh lại không để Văn Vi ở chung một chỗ?”

“Không phải việc của em”. Giọng Tư Kình Vũ trở nên lạnh lẽo, cũng không thèm liếc nhìn Nhan Nghiên lấy một lần.

Nhan Nghiên cười, khẽ quay đầu lại, tóc dài đổ sang một bên vai, cô biết rất rõ hiện tại mình không chỉ xinh đẹp mà còn rất hấp dẫn. “Tư tổng thật sự lạnh lùng vô tình, vừa rồi trên xe chúng ta còn ôn nhu chân thành, thân mật như vậy, bây giờ lại lạnh lùng như vậy, thực làm tổn thương người ta”

“Tôi có thể gây tổn thương được cho em sao?” Tư Kình Vũ hỏi lại, hiện tại Nhan Nghiên lại là một Nhan Nghiên tràn ngập mùi vị đàn bà, hấp dẫn và xinh đẹp kia, không còn là cô gái điềm đạm đáng yêu lúc trên xe vừa rồi nữa, thậm chí hắn còn ai oán vì sao bóng dáng cô gái nhỏ của cô đã biến mất.

Nhan Nghiên đến trước mặt, tay đặt lên vai hắn, kiễng chân dùng môi chạm vào môi Tư Kình Vũ “Lòng em đã sớm bị anh làm tổn thương hết cả rồi, anh không biết sao?”

“Nhan Nghiên, em rốt cuộc muốn làm gì?” Tư Kình Vũ không đẩy cô ra, cũng không phản ứng lại, hắn đã bị cô mê hoặc. Lúc thì cô giống như rất giận hắn, lúc thì lại giống như có nỗi hận rất sâu đậm đối với hắn, lúc thì lại đầy bụng tâm cơ, ý đồ xấu xa. Cô nói muốn quyến rũ hắn, song trên thực tế hai lần vừa rồi cô có thể làm được, nhưng lại tự mình bỏ dở. Cô vừa muốn hắn mà lại không muốn hắn, cô hận hắn, rồi lại luôn tìm thời điểm đúng lúc để làm mọi cách khiêu khích hắn.

“Em cho rằng mục đích của em rất rõ ràng rồi!”, Nhan Nghiên đưa lưỡi vào trong môi hắn, kỹ thuật hôn của Tư Kình Vũ rất lợi hại, sau mấy lần giao thủ, cô phát hiện mình thậm chí còn có vài phần tham luyến. Không sao, cô tin tưởng bản thân mình cũng sẽ không làm cho hắn thất vọng.

Mùi hương đàn bà thơm ngát xông vào mũi, đầu lưỡi mềm mại nằm trong miệng, luồn lách khắp nơi như con rắn nhỏ, hoặc chơi đùa, hoặc cám dỗ. Trận trò chơi vừa rồi ở trên xe, cô dường như chơi đùa chưa đủ, Tư Kình Vũ rốt cuộc nhịn không được muốn hôn lại, liền bị Nhan Nghiên đẩy ra.

Thang máy mở cửa, Nhan Nghiên lùi lại cách hắn vài bước, quay lại cười cười “Tư tổng, em về đây, mai gặp lại.”

Tư Kình Vũ hận không thể đi lên bắt lấy cô, đè lên tường mà hung hăng giáo huấn một phen. Hắn đành nhẫn nhịn, còn nhiều thời gian, cô đã muốn chơi, hắn đương nhiên phải phụng bồi.

Nhan Nghiên mở cửa bước vào, dựa sát vào tường một lúc lâu không dám nhúc nhích. Lúc này cô mới dám bình tĩnh lại nhịp tim, nhắm mắt bình phục lại chính mình. Cô đang đùa với lửa, nếu hôm nay không phải cuộc điện thoại kia của Văn Vi, có lẽ cô sẽ thật sự làm chuyện kia với Tư Kình Vũ. Nhan Nghiên cũng không ngờ mình lại thuận lợi như vậy, cho tới nay đối với cô Tư Kình Vũ như một bóng đen, hắn đem lại cho cô ký ức quá không đẹp.

Lần đầu tiên làm chuyện này, cô rất bất an, cô không biết mình có thể vượt qua chính mình được không. Trước kia, cô làm được, nhưng đêm nay, cũng là một đêm mưa, trên xe cô bị hắn đè lên người, tay hắn đã đưa vào giữa hai chân cô, cô vẫn không lùi bước, mà thân thể thậm chí còn có phản ứng.

Cô đã chuẩn bị tư tưởng phải hy sinh, đã muốn báo thù, cô sẽ không tiếc gì dù cái giá phải trả lớn đến đâu. Giờ đây cô có thể khẳng định một lần nữa, Tư Kình Vũ có cảm giác với cô, không những có cảm giác mà hơn nữa còn phản ứng mạnh mẽ, muốn nắm bắt hắn rất dễ dàng. Có thể bây giờ còn chưa được, cô phải tìm cơ hội chuẩn xác, nhất định phải bắt hắn vào lòng bàn tay mình, khiến cho hắn rốt cuộc không thể trốn thoát.