Ads
Chương 88 – Kết hôn rồi còn có thể ly hôn
Tư Kình Vũ khó hiểu nhìn Văn Vi, từ khi cô nói muốn Nhan Nghiên giúp họ chuẩn bị lễ phục, cô đều một mực làm cho hắn có một cảm giác là cảm tình giữa cô và Nhan Nghiên bỗng chốc trở nên vô cùng tốt. Nhưng sau chuyện vừa rồi hắn không cho rằng Văn Vi có thể có cảm tình rất tốt với Nhan Nghiên. Lại càng không cần phải nói, lấy tính cách của Nhan Nghiên mà nói, cũng không có khả năng hoà hợp với Văn Vi.
Văn Vi vừa nói xong, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động. Văn Vi không cười nữa, bước ra mở cửa. Quả nhiên, hai mẹ con Nhan Nghiên đang đứng ở bên ngoài.
“Nhan Nghiên, hai người đến rồi”, nói xong liền làm động tác bảo hai người đi vào.
Nhan Nghiên cười nhàn nhạt, Tử Hằng vừa nhìn thấy Văn Vi, liền ôm chặt lấy mẹ. Nhan Nghiên cũng cảm thấy Tử Hằng trước giờ đều không sợ trời không sợ đất, nhưng lần này thực sự sợ hãi, mà nó sợ nhất chính là Văn Vi.
Tư Kình Vũ thoạt nhìn đã khôi phục không tệ, quả nhiên là tai hoạ ngàn năm, đặc biệt là loại tai hoạ như Tư Kình Vũ. Hoa quả cô cầm trong tay đã được Văn Vi cầm đi, chỉ thấy cô ta giống như một nữ chủ nhân bận rộn: “Nhan Nghiên, thật vô ý, hiện giờ không có gì để mời, em uống nước nhé!”
“Đang ở bệnh viện, không cần đâu chị”, cô đến trước mặt Tư Kình Vũ, không hiểu sao trong đáy lòng lại có cảm giác mềm mại yên ổn. Hôm nay nếu không phải nhở hắn cứu Tử Hằng, thực không tưởng tượng được Tử Hằng sẽ ra sao. “Tư thiếu gia, cảm ơn anh cứu Tử Hằng.”
Nhan Nghiên nói lời cảm tạ rất chân thành, nhưng chẳng hiểu tại sao Tư Kình Vũ nghe được lại hết sức không thoải mái. Hắn nhìn tiểu quỷ, tiểu quỷ mở to mắt nhìn hắn. Vốn muốn nói lời cay nghiệt, nhưng có lẽ vừa nhìn thấy đôi mắt tiểu quỷ này, hắn dừng lại một chút rồi mới nói: “Cô đưa con đi khám chưa? Trẻ nhỏ tốt nhất nên làm kiểm tra tổng thể.”
Nhan Nghiên ngừng thở, Tư Kình Vũ nhìn Tử Hằng chính là dùng ánh mắt che giấu quan tâm. Chẳng lẽ đúng là phụ tử liên tâm sao? Tử Hằng về đến nhà một mực lo lắng cho hắn, thậm chí không cần hỏi chỉ đơn giản là có thể tìm được phòng bệnh của Tư Kình Vũ. Hơn nữa, hiện tại sự quan tâm của hắn với Tử Hằng không phải là giả. Nàng nhìn về phía con, Tử Hằng cũng đang chăm chú nhìn Tư Kình Vũ.
“Bác sĩ đã kiểm tra, nói bé chỉ bị thương ngoài da”, Nhan Nghiên khó khăn tìm lại giọng nói của mình, “Hằng Hằng, chào chú đi con!”
Tử Hằng ngơ ngác nhìn hắn, nghe mẹ nói chuyện, cậu ngẩng đầu lên nhìn mẹ. Tiểu Nghiên muốn cậu chào, vậy cậu nên gọi ông ta bằng gì? Gọi ba? Cậu bất an, nhưng thực ra lại rất chờ mong! Ông ta là người xấu, không cần phải gọi ông ta là ba, nhưng ông ta cứu cậu, khi cậu sợ hãi, ông ta đem cậu và Tiểu Nghiên ôm vào trong lồng ngực.
“Hằng Hằng, gọi chú đi!” Nhan Nghiên thấy con trai không có phản ứng, liền lặp lại một lần nữa.
Tử Hằng lúc này mới hoàn hồn, thì ra là muốn cậu gọi chú, cậu dùng giọng trầm trầm nói: “Chú!”
Tư Kình Vũ nhìn chằm chằm vào tiểu quỷ, hắn nhớ rõ từ lần gặp đầu tiên đến giờ đều rất kiêu ngạo, còn châm biếm mọi người trong Tư gia đến mấy lần. Quả nhiên vẫn là đứa trẻ nhỏ, chuyện kinh hãi như vậy tất nhiên cũng sẽ sợ. Nhưng hắn không ngờ rằng bản thân hắn lại hy vọng nhìn thấy cậu bé vui vẻ như lần đầu gặp mặt.
“Đi gặp bác sỹ kiểm tra toàn diện đi, cả cô nữa”, nói xong hắn lại cảm thấy không phải, hắn không nên quan tâm đến cô như vậy.
“Đúng thế, Nhan Nghiên”, Văn Vi ở bên cạnh đã bị bỏ quên một lúc lâu, cười bước vào ngồi cạnh giường Kình Vũ, cầm tay hắn lên nói, “Dù sao cũng ngã từ cao xuống, nên kiểm tra toàn diện sẽ tốt hơn”
Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên đều không hiểu mà liếc mắt nhìn nhau, vừa rồi hắn tự dưng còn quên sự tồn tại của Văn Vi, trong mắt chỉ có tiểu quỷ và cô bé này. Từ khi hai người bước vào, lòng hắn bắt đầu nóng lên, như là có chuyện muốn nói, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Mà Văn Vi nói những lời này như dội một gáo nước lạnh khiến hắn tỉnh lại trong nháy mắt, lập tức cảm thấy không khỏi hơi chật vật.
“Đúng rồi, Nhan Nghiên, chị cùng Kình Vũ quyết định sẽ kết hôn”, Văn Vi lờ đi như không thấy phản ứng của hai người kia, trên mặt hiện lên nụ cười cực kỳ hạnh phúc, “Chị vừa nói chuyện với Kình Vũ, em có thể giúp bọn chị chuẩn bị lễ phục không?”
Nhan Nghiên nhìn Văn Vi, ánh mắt sáng ngời, ý vị thâm trường. Trong nháy mắt cô đã hiểu, Tư Kình Vũ liều lĩnh cứu hai mẹ con mình, câu nói cuối cùng trước khi ngất đi cũng hỏi thăm cả hai mẹ con thế nào. Bỗng dưng, ánh mắt cô lại nhìn lên người Tư Kình Vũ, hắn cũng đang nhìn lại cô, ánh mắt sâu đen che giấu nóng bỏng nhưng cô có thể cảm nhận được. Nhất thời, một luồng khí nóng dâng lên, Nhan Nghiên cười nói “Chúc mừng hai người, được chuẩn bị lễ phục cho Tư tổng và chị Văn Vi, chính là may mắn của em”
Tử Hằng đứng cạnh nhất thời không nói gì, chỉ nghe bọn họ nói, ánh mắt nhìn Tư Kình Vũ cũng trở nên lãnh đạm cùng bài xích. Người đàn bà kia thật đáng sợ, Tư Kình Vũ muốn kết hôn với người đàn bà như vậy, cậu sẽ không gọi ông ta là ba nữa.
Nhan Nghiên quay lại, sờ đầu con trai rồi cười nói với Văn Vi “Em sẽ chuẩn bị mấy mẫu lễ phục, khi nào xong sẽ để anh chị xem. Hay là, chị Văn Vi, khi nào có thời gian chúng ta nói chuyện cùng nhau, chị nói cho em biết chị thích áo cưới như thế nào, em sẽ thiết kế đúng ý chị”
Tư Kình Vũ không nghĩ tới Nhan Nghiên sẽ nhiệt tình như vậy, cảm thấy khó hiểu lại có vài phần không vui.
“Được, chị sẽ gọi điện cho em”, phản ứng của Nhan Nghiên cũng nằm ngoài dự tính của Văn Vi, nhất thời cũng nói chuyện vui vẻ với cô.
“Hiện tại đã muộn rồi, hai mẹ con em không quấy rầy Tư thiếu gia nghỉ ngơi. Tử Hằng, chào chú đi con”, Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ nói.
Nhan Tử Hằng hai mắt chăm chú nhìn Tư Kình Vũ, khi nghe thấy Nhan Nghiên nói, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ, rồi quay đầu lại nhìn Tư Kình Vũ “Chào chú!”
“Tiểu quỷ!” Tư Kình Vũ đột nhiên xúc động, muốn đến nắm tay cậu bé. Tử Hằng cách hắn không xa, tiểu quỷ dường như biết tâm tư hắn, bước đến gần, hắn thuận lợi cầm bàn tay nhỏ bé “Tiểu quỷ, câu cảm ơn giống như thiếu vài phần chân thành?”
Tử Hằng thoáng nhìn về phía Văn Vi, bản năng muốn trốn sau người Nhan Nghiên, hắn chỉ biết đi tới, không nói gì, mở miệng dè dặt nói “Vậy chú muốn thế nào?Cháu đã gọi chú, cũng nói cảm ơn!”
“Lại gần đây”, không hiểu sao hắn muốn sờ lên khuôn mặt bé nhỏ, nhìn ngắm cẩn thận. Hắn cũng không hiểu tâm tư mình ra sao, lúc này nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trong nội tâm cảm thấy mềm mại.
“Kình Vũ, hôm nay Tử Hằng sợ hãi như vậy, lát nữa Nhan Nghiên còn phải đưa bé đi kiểm tra”, nụ cười của cô ta thuỷ chung vẫn ôn nhu, ánh mắt vẫn nhu hoà, nhưng lại đủ để Tử Hằng rút tay về, trốn bên người mẹ.
“Em về trước đây!” Nhan Nghiên ôm chặt con trai, chuẩn bị bước về phía cửa.
Văn Vi đương nhiên muốn tiễn, Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ, mà hắn cũng nhìn chằm chằm vào cô, Nhan Nghiên cười nhàn nhạt.
Ra khỏi phòng bệnh, Văn Vi đi cùng, Nhan Nghiên cúi đầu nói với con trai: “Hằng Hằng, con có nhớ lúc bước vào có một vườn cây nhỏ không? Con ra đó chờ mẹ được không?”
Tử Hằng nhìn mẹ, không dám nhìn Văn Vi, đột nhiên nói “Con có thể đi vào nói với chú vài lời không?”
Nhan Nghiên sững sờ nhìn Văn Vi, Tử Hằng không chờ cô trả lời, mở cửa quay lại phòng bệnh.
Tử Hằng bước vào, đóng cửa phòng rồi đứng đó. Tư Kình Vũ rất bất ngờ khi thấy cậu quay lại, cười nói “Có chuyện gì muốn nói?”
Tử Hằng đến trước giường hắn “Trước kia rất chán ghét chú, cảm thấy chú là người xấu. Nhưng tiểu Nghiên đã nói với cháu, là người phải biết cảm ơn. Chú đã cứu cháu, là ân nhân, cho nên cháu quyết định từ nay về sau không gọi chú là người xấu nữa”
Tư Kình Vũ kinh ngạc nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn này giống hệt khuôn mặt mình, hắn vẫn cho rằng cậu bé chính là nghiệt chủng của Nhan Nghiên cùng phụ thân, nhưng hắn lại không muốn dùng loại từ này để nói về cậu bé, Tử Hằng hai mắt sáng ngời, nhìn khuôn mặt cậu bé khiến tâm hắn chấn động. Cậu thực sự là con của cha hắn sao? Hắn không khỏi tự hỏi mình.
“Lại gần hơn nữa”, hắn cầm bàn tay nhỏ bé của Tử Hằng, vuốt vuốt, “Sao lại gọi chú là người xấu, chú đã làm chuyện gì không tốt à?”
Hắn hỏi, Tử Hằng muốn rút tay lại, nhưng bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm không đưa về được. Cậu nói “Bởi vì chú không đối xử tốt với tiểu Nghiên. Tiểu Nghiên là người tốt nhất trên đời, chú không tốt với mẹ, cho nên chú là người xấu”
Tư Kình Vũ nghẹn lời, hắn kéo Tử Hằng đến cạnh mình, sờ lên đầu cậu bé: “Chuyện người lớn, cháu không hiểu đâu”
“Dù sao chú cũng không được bắt nạt tiểu Nghiên. Nếu từ nay về sau chú còn làm vậy, cháu sẽ chán ghét chú, gọi chú là người xấu”. Tử Hằng nói xong, tránh tay hắn, chạy ra ngoài.
Nhan Nghiên cùng Văn Vi đứng nói chuyện cách phòng bệnh không xa, đây là khu phòng bệnh cao cấp, rất ít người qua lại. Khi Văn Vi đang nhìn Tử Hằng chạy vào phòng bệnh, liền cười nói “Tử Hằng có vẻ rất thích Kình Vũ?”
Nhan Nghiên với người phụ nữ trước mặt đều hiểu rõ, vì sao cô ta lại vội vã muốn kết hôn với Tư Kình Vũ? Bởi vì sợ hãi, trước kia cho rằng Tư Kình Vũ là đồ vật trong lòng bàn tay, cho nên không vội vàng. Nhưng chính lúc này, Tư Kình Vũ lại có quan hệ với hai mẹ con Nhan Nghiên, cho nên cô ta sợ. Nhan Nghiên rất hưởng thụ tâm trạng đó của Văn Vi, cô mỉm cười: “Đúng vậy, bọn họ tâm ý tương thông”
Văn Vi cuối cùng cũng không giữ được nụ cười, cô ta nghiền ngẫm nhìn Nhan Nghiên nói “Nhan Nghiên, cô cho rằng đến giờ cô còn có thể thay đổi điều gì? Tôi khuyên cô đừng làm loạn lên! Kình Vũ là của tôi, chúng tôi sẽ kết hôn!”
“Cô vội cái gì?”, Nhan Nghiên ghé vào tai cô ta, “Tôi đã nói gì đâu? Dường như cô nói hai người sẽ lập tức kết hôn, không phải cô nên nắm chắc thắng lợi trong tay sao?”
Người Văn Vi cứng ngắc, cô ta thấy Nhan Nghiên tươi cười đắc ý, lẽ ra người nên đắc ý phải là Văn Vi mới đúng “Nhan Nghiên, cô thực sự muốn làm vợ bé sao? Người như cô tìm được đàn ông phù hợp rất dễ dàng, bên cạnh có Vệ Tề Hàn không kém gì so với Kình Vũ, vì sao lại không buông tha Kình Vũ?”
“Đây là việc của tôi, Tư Kình Vũ không phải của cô, hiện tại hai người còn chưa kết hôn. Hơn nữa, tôi còn có thể cam đoan, nhất định sẽ làm cho hai người không thể kết hôn”, Nhan Nghiên thấy Tử Hằng đang chạy đến, “Chúng tôi đi đây, Văn Vi, bây giờ tốt nhất cô nên đăng ký kết hôn với Tư Kình Vũ đi, a, không đúng! Chính là khi kết hôn, còn có thể ly hôn mà, không phải sao?”