Ads
Ch.78: Quả đắng
“Ba có một bản văn kiện quan trọng để ở chỗ Vương Đồng, ba mới vừa lại đấy lấy, cô ta mới làm cơm, nên ở trong này ăn bữa cơm rau dưa.” Tư Thành Đống không hề biến sắc nói.
“Đây đúng là thật khéo, hôm nay chúng ta một nhà đều gặp nhau ở đây”. Trên mặt Tống Ngọc San vẫn là nét cười thanh lạnh, bà ta đi đến bên cửa sổ, bên ngoài vẫn là mưa to sấm lớn. “Mưa rơi thật lớn, ông trời là có ý lưu người, có phải ông còn tính đêm nay ở lại nơi này hay không?”
Trương Dư Hàng đứng liền ở bên cửa sổ, mưa hắt lại, làm hắn cả người đều ướt. Hắn có cảm giác Tống Ngọc San đã đi tới, hắn cẩn thận di chuyển qua một bên. Nếu Tống Ngọc San kéo bức màn ra, vậy chắc chắn hắn sẽ bại lộ.
“Bà ở đó nói bậy bạ gì vậy?” Tư Thành Đống nghiêm sắc mặt. “Tôi ăn cơm xong, đang định đi rồi”.
Vương Đồng ngoại trừ lúc Tống Ngọc San đi đến phía trước cửa sổ, tim như lỡ nhịp một chút, lập tức lại khôi phục bình tĩnh: “Đúng vậy, hôm nay cháu làm việc nhất thời sơ sót, đem một phần văn kiện quan trọng trở về nhà, còn làm cho Tư tổng tự mình đến lấy.”
“Thì ra là như vậy!” Tống Ngọc San nhìn kỹ hai người, trên bàn làm đủ hai phần ăn, Tống Ngọc San xoay người hỏi « Đồng Đồng, cô bình thường một người ăn cơm làm nhiều đồ ăn như vậy sao ? Tôi chưa bao giờ biết, cô có thể ăn nhiều như vậy. »
« Cháu ở nhà một mình nhàn không có việc gì, mới làm vài món thức ăn ! Tư phu nhân, Lập Hạ, hai người cũng chưa ăn. Nếu muốn cháu làm hai phần ăn, các người ở lại ăn bữa cơm rau dưa. » Vương Đồng biết Tống Ngọc San nhất định không tin, nhưng là hiện tại cô vô luận thế nào cũng không thể thừa nhận.
« Không cần, ăn đồ ăn mày làm chỉ nghĩ thôi tao cũng mún phun ra ! Ba, không phải ba ăn xong rồi sao ? Chúng ta đi thôi ! » Tư Lập Hạ hung hăng, trừng mắt liếc Vương Đồng một cái, đùng đùng nổi giận nói.
Nói xong, Lập Hạ kéo tay Tống Ngọc San mở cửa muốn đi. Tư Thành Đống nói : « Lập Hạ, không phải con nói muốn mượn đai lưng của Vương Đồng sao ? »
« Hừ, của loại đàn bà này dùng qua, con sợ bẩn ! » Lập Hạ không chút khách khí mà thốt ra, « Mày nghĩ bọn tao là đồ ngốc sao ? Thân là một chủ tịch, lại tự mình đến nhà cấp dưới lấy văn kiện, không phải chuyện thêu dệt là cái gì ! »
« Lập Hạ, đừng nói hươu nói vượn ! » Tống Ngọc San ngăn Lập Hạ, mắt xếch trừng lên nhìn Vương Đồng, ý cười càng sâu, « Ba của con đã nói là đến nhà Vương Đồng lấy văn kiện, vậy đó là lấy văn kiện. Thành Đống, ông đã cầm văn kiện chưa ? »
Vương Đồng vội đến phòng lấy ra một phần văn kiện, cô nén ngực lại, cô hiểu rõ, Tống Ngọc San nhất định không tin, nhưng vì sao bà ta lại như vậy, cô cũng không thể hiểu rõ ràng được. Cô đem văn kiện đưa cho Tư Thành Đống : « Tư tổng, đây là văn kiện của ngài ! »
Tư Thành Đống cầm văn kiện, liếc mắt nhìn Vương Đồng cái, đối với vợ con nói : « Trở về ! »
Lập Hạ oán hận không sánh kịp, chỉ có Tống Ngọc San vẻ mặt vẫn tươi cười, lúc Vương Đồng đưa bọn họ đến cửa thang máy thì nói: « Đồng Đồng à, vào đi thôi, ngày mai còn muốn đi làm không phải sao ? Đúng rồi, thỉnh thoảng cháu cũng nhớ quay về thăm nhà cũ, ba mẹ cháu vẫn ở tại Tư gia mà ? »
Mặt Vương Đồng trắng bệch, lời Tống Ngọc San nói ý tứ rõ ràng, bất quá, tay nàng hơi run rẩy, gật gật đầu : « Vâng, cháu sẽ ! »
Đưa những người đó đi rồi, lúc Vương Đồng trở lại phòng, Trương Dư Hàng đã vào rồi. Cả người ướt sũng, trên mặt trên người đều là nước. Vương Đồng đến phòng tắm xả nước : « Anh lại đây, tắm một chút nước nóng, bằng không sẽ cảm mạo ».
Trương Dư Hàng đứng ở cửa phòng tắm, vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm « Chuyện tới nước này, em còn muốn tiếp tục dây dưa sao ? »
Vương Đồng tắt nước, đẩy hắn vào : « Anh tắm trước đã ! » Cô trở lại phòng, bấm số điện thoại Vú Bảo, vội vàng nói : « Mẹ, mẹ nghe con nói đây. Một lát Tư phu nhân trở về, nếu bà ta hỏi chuyện của con cùng lão gia, mẹ một mực khẳng định không biết, cũng tin tưởng con và lão gia không có chuyện gì. »
« Đồng Đồng, đã xảy ra chuyện gì ? » Đầu điện thoại bên kia, Vú Bảo cũng nóng nảy, « Vì sao con lại nói như vậy ? »
« Mẹ đừng hỏi, cứ theo lời con mà làm là được. Vô luận như thế nào, đều không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận. » Nói xong, Vương Đồng cúp điện thoại.
Vương Đồng vừa mới cúp điện thoại, di động lập tức lại vang lên, cô vừa thấy điện báo, chính là Nhan Nghiên, sao Nhan Nghiên lại gọi điện thoại cho cô ? Cô ta vẫn là bắt máy, nghe thấy tiếng Nhan Nghiên trong trẻo đầu kia điện thoại : « Thế nào ? Cảm giác bị bắt gian thế nào ? »
Nhan Nghiên đang ngồi trên một chiếc xe ở dưới lầu, đúng vậy, hết thảy đều do cô sắp đặt. Theo như được biết, Tư Thành Đống cùng Tống Ngọc San hẹn một vị mới về nước là lão chủ tịch Hoa Duyệt quốc tế, cô gọi điện thoại hỏi Vệ Tề Hàn có cách nào làm cho lão Đổng Hoa Duyệt tạm thời lỡ hẹn. Không đến một giờ, Vệ Tề Hàn liền gọi điện thoại cho cô nói chuyện đã hoàn thành.
Kỳ thật, mỗi bước cô làm đều không có cơ sở thành công, tỷ như cô không có khả năng làm cho Tư Thành Đống sau khi cuộc hẹn bị hủy thật sự đi tìm Vương Đồng. Hết thảy đều là cơ duyên, trùng hợp, sự thật chứng minh, ông trời đã giúp cô.
Nhan Nghiên vẫn ngồi ở một cái ngõ hẻm phía dưới tòa nhà Vương Đồng, trốn ở nơi bí mật đó, nhìn Trương Dự Hàng đi vào, trong chốc lát lại nhìn thấy Tư Thành Đống đi vào, sau lại thấy được Tống Ngọc San cùng Tư Lập Hạ đi vào. Lúc ấy cô liền biết, cô thành công ! Đặc biệt, ngày trời nổi mưa to, cô nghe tiếng mưa rơi, nghe nhạc, dù bên ngoài trời mưa sét đánh, cô vẫn giữ nguyên tâm tình trào dâng.
Sau khi nhìn thấy Tống Ngọc San cùng Lập Hạ, Tư Thành Đống đi ra, cô liền gọi điện thoại ngay cho Vương Đồng.
Vương Đồng cầm di động, cho dù cô rất thông minh, cô cũng thật không ngờ mọi chuyện là do Nhan Nghiên sắp đặt. Cô nở nụ cười : « Tao rất ngạc nhiên, mày như thế nào làm được ? »
« Việc đó còn quan trọng sao ? » Nhan Nghiên đưa tay hạ cửa kính, mưa từng hạt rớt xuống đến, cô nhẹ nhàng nói am hiểu: « Quan trọng là… mày rốt cuộc cũng biết được nỗi thống khổ của tao năm đó. Có phải cảm thấy thật sự sợ hãi hay không, thực sợ hãi, còn cả không biết phải làm sao. »
« Nhan Nghiên, mày so với tao tưởng tượng thật lợi hại. » Vương Đồng cũng đứng ở trước cửa sổ sát đất, cô nghe được đầu kia điện thoại có tiếng mưa rơi, cô có cảm giác, Nhan Nghiên đang ở dưới lầu nhà cô. Quả nhiên, Nhan Nghiên ở cách đó không xa, bên cạnh một cái đèn đường là một chiếc xe màu đỏ, ánh mắt Vương Đồng hướng về đằng kia, như là cùng Nhan Nghiên đối diện, « Muốn lên ngồi một chút không ? »
Lần sau đi ! Tao nghĩ hiện tại mày đau đầu chính là phải làm thế nào trấn an người tình ». Nói xong, Nhan Nghiên tắt điện thoại.
Mà Vương Đồng nhìn thấy chiếc xe kia chuyển động, theo bên cạnh tòa nhà rời đi làm túng tóe bọt nước, qua bên kia đường. Vương Đồng tắt điện thoại, thật là mười năm phong thủy thay phiên chuyển. Năm đó, cô dùng thủ đoạn như vậy hãm hại Nhan Nghiên, hiện tại lại bị Nhan Nghiên dùng thủ đoạn tương tự trả thù.
« Đồng Đồng, không phải mọi chuyện em đều có thể khống chế được, sự tình hôm nay là một ví dụ ! » Trương Dư Hàng theo phía sau Vương Đồng, ôm lấy cô, « Kỳ thật em làm đến hiện tại, có thành tích như vậy, đã muốn đủ rồi. Đừng đấu nữa, cũng đừng cãi nữa ! »
Vương Đồng cười lạnh : « Anh còn không hiểu ? Sau này, em nghĩ không còn là vấn đề tranh đấu, mà là Tống Ngọc San có bỏ qua vấn đề của em hay không ? Năm đó, Nhan Nghiên bị buộc hiến màng mắt, chạy trốn ra nước ngoài. Anh cảm thấy kết cục của em so với Nhan Nghiên thế nào không ?