Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 239: Tha thứ




Beta: Mộc

Tư Kình Vũ nghe bà nói, có một số việc hắn đã đoán ra, nhưng có một vài chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Hắn nhìn bà, trong lòng lại cảm thấy xấu hổ. Nếu như hắn để ý bà hơn, có lẽ sự tình sẽ không nghiêm trọng như bây giờ. Những ngày qua, hắn luôn muốn chăm sóc Nhan Nghiên, chuyện xảy ra ở Pháp, hắn luôn nghĩ bà và Lập Hạ không quan trọng, còn trái tim của hắn một lòng hướng tới Nhan Nghiên. Nhưng dù sao bọn họ cũng là người nhà của hắn.

“Mẹ, nghe con nói!” Tư Kình Vũ lên tiếng: “Mẹ không được nhận tội, con sẽ tìm cách cứu mẹ ra ngoài, mẹ chỉ cần biết không được nhận tội là được.”

“Quả thực là do mẹ nổ súng, Kình Vũ, đừng vì mẹ mà hao tổn sức lực, người là do mẹ giết, hơn nữa chính mẹ đã gọi cảnh sát đến. Con nên hiểu, thân phận Mạc Dật Hàm không hề tầm thường, chuyện ông ta chết đã thu hút bao nhiêu sự chú ý, đừng vì mẹ mà liên lụy bản thân.” Đến bây giờ, Tống Ngọc San đã rất thản nhiên, điềm tĩnh.

“Mẹ, mẹ nói trong tay Mạc Dật Hàm cũng có súng phải không? Sau khi cảnh sát tới, hẳn nó vẫn còn ở hiện trường.” Tư Kình Vũ cầm tay bà, đây là người thân của hắn, làm sao hắn có thể để mặc bà.

“Chuyện này mẹ cũng không để ý, Kình Vũ, Thao Thiết là tâm huyết cả đời của cha con, tuy khi ông ấy sống đã làm bao chuyện sai trái, nhưng gia sản này, con nhất định phải bảo vệ nó.” Tống Ngọc San không muốn nhắc tới chuyện này nữa, bà đã có quyết định .

“Con biết, mẹ cũng phải đồng ý với con, không cần làm chuyện bất lợi với bản thân.” Tư Kình Vũ nhìn sắc mặt của bà, lại có cảm giác xấu: “Mẹ đã đồng ý cho con lấy Nhan Nghiên, hiện tại con còn chưa cưới được cô ấy, mẹ phải tận mắt thấy con cưới cô ấy mới được. Mẹ, nhất định con sẽ cứu mẹ, mẹ sẽ không sao đâu.”

Tống Ngọc San cười , đã bao nhiêu năm rồi bà cùng con trai mới lại thân thiết như thế này, bà biết con trai hận bà , bà không thể làm gì được. Nhưng bây giờ, hắn lại quan tâm đến mình, như thế thôi bà cũng thấy thỏa mãn. Bà gật đầu nói : “Chăm sóc tốt cho Lập Hạ, cuộc đời của nó quá khó khăn, mẹ có lỗi với nó.”

Tư Kình Vũ cũng hiểu rõ, Lập Hạ thật ra rất đáng thương, cũng vì nó trở về mà xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn điềm tĩnh nói : “Con sẽ chăm sóc Lập Hạ, mẹ đợi tin tức của bọn con.”

Tống Ngọc San cầm tay Tư Kình Vũ không buông : “Kình Vũ, mấy tiếng ở nơi này, mẹ đã nghĩ rất nhiều chuyện, mẹ từng rất hận cha con, bây giờ nghĩ lại, cuộc đời mẹ đi đến nước này là do tự bản thân chuốc lấy. Không trách được ai, mẹ nhớ câu nói của cha con trước lúc chết, ông ta gọi mẹ một tiếng ‘mình à’. Dịu dàng như vậy, mẹ đã sớm tha thứ cho ông ấy, cũng không hận ông ấy. Con cũng nên tha thứ cho ông ấy.”

Tư Kình Vũ nắm thật chặt tay bà, trong ánh mắt của bà có cầu xin, bà lại vì chồng mình mà cầu xin sự tha thứ của con trai. Hay cũng vì chính mình mà cầu xin. Hắn chậm rãi nói : “Con đã từng hận hai người, trôi qua bao năm rồi, có hận cũng không thay đổi được gì. Mẹ, con đã sớm tha thứ cho hai người. Ông ấy đã mất rồi, sao con có thể hận ông ấy nữa.”

Tống Ngọc San vui mừng cười: “Con đồng ý với mẹ một chuyện nữa, con người có sinh lão bệnh tử, chờ khi mẹ chết, đưa mẹ tới chỗ cha con, mẹ muốn cùng chôn với ông ấy. Ông ấy quá đào hoa, mẹ phải trông coi ông ấy.”

Tư Kình Vũ gật đầu: “Mẹ con đã cho người chuẩn bị cả rồi, mẹ cần gì trực tiếp nói cho bọn họ biết. Trong đây không ai có thể gây khó dễ cho mẹ, ngày mai con lại tới.”

Tống Ngọc San rất vui vẻ, con của bà không ai có thể địch được, hắn có thủ đoạn, cũng rất quyết đoán. Bà tin rằng, chỉ cần hắn muốn cứu bà, nhất định có thể làm được: “Chuyện của công ti còn rất nhiều, Kình Vũ, con nên quay lại vị trí đó.”

“Chuyện của công ty mẹ càng không cần lo lắng, con sẽ thu xếp tốt.” Tư Kình Vũ vỗ nhẹ tay bà, sau đó mở cửa ra . Âu Thư Khiên đang đứng ở cửa đợi hắn, hắn còn ăn mặc chỉnh trang.

Tư Kình Vũ nói vài câu với Đồng Mạch, sau đó đến phòng cùng Âu Thư Khiên. Âu Thư Khiên nhìn Tư Kình Vũ nói: “Tôi biết mà, Tư đại thiếu làm sao lại trở thành đại thiếu gia ngu ngốc kia chứ.”

” Thật sự tôi bị mất trí nhớ, hơn nữa cũng bị thoái hóa tâm thức, gần đây mới hồi phục.” Tư Kình Vũ không muốn nói linh tinh: “Thư Khiên, vụ án này có cách nào không?”

“Đương nhiên là có, nhưng phải xem Tư thiếu cậu có đồng ý hay không.”

“Là thế nào?” Tư Kình Vũ hỏi.

“Chúng tôi tìm thấy trong túi Mạc Dật Hàm có mấy bức ảnh kia, hiện tại Mạc Dật Hàm lại là quan viên có tiếng nói trong chính phủ, nhưng nếu lộ ra ngoài chuyện của ông ta, chỉ cần người ngoài biết ông ta đã từng muốn cưỡng bức mẹ cậu. Với chuyện bại hoại thế này, lại thêm khẩu súng ở hiện trường có vân tay của ông ta. Cậu bảo mẹ cậu cùng phối hợp, có thể biến chuyện đó trở thành phòng vệ, ngộ sát không biết chừng.” Âu Thư Khiên cầm tập ảnh đặt dưới bàn, ảnh chụp rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra Mạc Dật Hàm và Tống Ngọc San, mà trên ảnh, Tống Ngọc San từ đầu đến cuối đều đang hôn mê.

“Không thể!” Tư Kình Vũ đã nghĩ đến chuyện đó: “Tôi không thể để bà ấy chịu áp lực như vậy.” Càng không cần phải nói Tống Ngọc San không muốn để Lập Hạ biết quan hệ của bà và Mạc Dật Hàm. Nếu những tấm ảnh này bị lộ ra ngoài, Lập Hạ sẽ nghĩ đến cha đẻ của cô ấy.

“Nếu không làm vậy sẽ rất khó giải quyết, hơn nữa Tư thiếu, những bức ảnh này được tìm thấy ở hiện trường.” Âu Thư Khiên khó xử : “Chuyện điều tra về sau được xử lí bí mật, mở phiên tòa phụ thuộc vào những tấm ảnh này. Còn có chuyện này tôi muốn nói cho cậu , tôi biết cậu trách tôi vì đã tự làm chủ chuyện này. Những tấm ảnh trong này tôi đã xem, tôi đã báo cáo sự tình. Bên kia họ sẽ làm theo. Đương nhiên, ảnh chụp sẽ không được công khai, đến lúc phán quyết cũng chỉ thông báo kết quả chứ không công bố những thứ khác.”

Tư Kình Vũ nở nụ cười, thật đúng là Âu Thư Khiên , hắn nói: “Quả nhiên, Thư Khiên, lần này lại phải cảm ơn cậu.”

“Không có gì!” Âu Thư Khiên cười: “Chuyện của Tư đại thiếu, tôi tất nhiên sẽ giúp cậu xử lí. Tư thiếu, gặp lại cậu, tôi rất vui . Chỉ là vì sao cậu không công bố cậu đã hồi phục. Tôi nghĩ Âu Dạ sẽ đoán ra sớm thôi.”

“Nếu như tôi chỉ cần đối phó Âu Dạ thì sẽ đơn giản hơn.” Tư Kình Vũ bất đắc dĩ cười, lại nghĩ đến Nhan Nghiên đang chờ bên ngoài: “Mẹ của tôi nhờ cậu chăm sóc, tôi có việc đi trước, hôm nào chúng ta uống rượu.”

“Được!” Âu Thư Khiên tiễn hắn rời khỏi.