Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Nhan Nghiên đến công ti, gọi điện thoại cho chủ tịch. Tống Ngọc San
lúc đó đang họp, đến buổi chiều mới có thời gian gặp cô. Vừa nghe lí do
cô muốn từ chức, bà vô cùng hoảng sợ, lập tức nghĩ đến chuyện có liên
quan đến Lập Hạ, bà nói: “Có phải Lập Hạ nói cho cô chuyện gì không?
Không cần để tâm Lập Hạ nói gì, có một số việc nó chưa nghĩ thông, đợi
nó thông suốt thì sẽ ổn cả.”
“Chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy!” Cô ngồi đối diện Tống
Ngọc San , cười nhạt, nói: “Thật ra với thân phận của tôi thì ở Tư gia
mãi cũng không hợp lí, cho nên tôi muốn chuyển ra ngoài, hơn nữa Tư Kình Vũ cũng khá hơn trước, không cần ỷ lại vào tôi. Có lẽ tôi rời khỏi đây, với anh ấy lại là điều tốt.”
“Cô muốn rời khỏi Kình Vũ ?” Tống Ngọc San không nghĩ tới Nhan Nghiên không chỉ muốn từ chức, mà còn muốn rời khỏi Tư gia: “Nhan Nghiên, cô
cũng hiểu rõ, Kình Vũ tuy đã thân thiết với Lập Hạ nhưng hắn vẫn ỷ lại
vào cô, cô rời khỏi Tư gia, Kình Vũ chắc chắn cũng không muốn ở lại.”
“Tôi đã nói với anh ấy rồi, anh ấy không được đi theo.” Nhan Nghiên
cũng hiểu tâm tư của bà, Tư Kình Vũ vất vả lắm mới ở lại Tư gia, có cảm
tình với bà và Tư Lập Hạ, cô đương nhiên không thể bắt Tư Kình Vũ rời
khỏi đó: “Lúc đầu có thể anh ấy sẽ không quen, nhưng rồi sẽ quen thôi.”
Tống Ngọc San bình tĩnh nhìn Nhan Nghiên, Nhan Nghiên muốn rời khỏi
Kình Vũ, chia tay với Kình Vũ. Tuy trước đây bà và Nhan Nghiên có quá
nhiều khúc mắc, nhưng mấy năm nay, bà cũng đã thuyết phục chính mình
chấp nhận Nhan Nghiên. Bà chậm rãi nói: “Nhan Nghiên, cô kết hôn với
Kình Vũ đi. Tôi biết cô và Tư gia có rất nhiều khúc mắc, nhưng Tư Kình
Vũ thật lòng thích cô. Bất kể là trước hay sau khi nó mất trí nhớ, trong lòng nó vẫn chỉ có mình cô.”
Nhan Nghiên không ngờ Tống Ngọc San có thể nói những lời như vậy với
cô, tuy Tư Kình Vũ muốn kết hôn, cô cũng đã do dự, cô nguyện lòng gả cho hắn, cả đời ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn. Nhưng bây giờ cô không biết
nữa. Cô nói: “Tống tổng, hẳn bà cũng có thể cảm giác được Kình Vũ có vẻ
khác trước kia đúng không? Anh ấy đang dần hồi phục, tôi tin tưởng một
ngày không xa anh ấy sẽ khỏe mạnh, thậm chí nhớ lại mọi thứ. Mà với Tư
Kình Vũ, tôi không có niềm tin tôi và anh ấy có thể ở bên nhau. Chuyện
xảy ra ba năm trước, mọi người đều đã bị thương tổn nặng nề, tôi không
muốn tiếp tục.”
“Cô thật sự muốn rời xa Kình Vũ?” Tống Ngọc San hỏi, những chuyện
trong quá khứ như một giấc mộng. Trong giấc mộng đó, không ai có khả
năng chịu được: “Nhan Nghiên, trước tiên cô cứ làm việc ở đây đi. Về
việc rời khỏi Tư gia, cô cứ suy nghĩ kĩ lại đã. Tôi sẽ nói chuyện với
Lập Hạ, nó sẽ không làm phiền cô nữa.”
“Không cần làm vậy, tôi đã quyết định rồi, mọi chuyện sẽ do chị Miêu
phụ trách. Tôi sẽ chuyển giao công việc trong vòng một tuần, đến lúc
xong xuôi sẽ rời đi. Tan tầm hôm nay, tôi sẽ đưa Hằng Hằng rời khỏi đây, tôi biết rõ hiện tại bà rất thích Hằng Hằng, nếu muốn gặp nó thì có thể để chú Diệp đến đón.”
Tống Ngọc San nhìn Nhan Nghiên có vẻ rất kiên quyết, cũng không miễn
cưỡng: “Kế tiếp cô định làm gì, nếu cần giúp đỡ thì có thể nói với tôi.”
“Bà biết đấy, tôi muốn làm thiết kế, tôi luôn muốn tạo thương hiệu
riêng, muốn mở cửa hàng quần áo riêng, nhưng những chuyện này tôi có thể tự làm được, cảm ơn ý tốt của bà. Tôi ra ngoài trước!” Nhan Nghiên hít
sâu một hơi, liền đứng dậy ra ngoài, đi tới cửa, tay cầm nắm cửa dừng
lại một chút, cô quay đầu nói: “Bà Tống, tôi đã từng hận bà, có thể nói
hận đến thấu xương, đến bây giờ cũng không thể hoàn toàn tiêu tan. Nhưng còn câu này tôi muốn nói cho bà biết, tôi tha thứ cho bà, có thể cũng
là tha thứ cho chính bản thân tôi, bà đã gặp được báo ứng. Tôi muốn
buông bỏ hận thù, nhưng cha mẹ tôi thì không. Đây cũng là lí do tôi và
Tư Kình Vũ không thể nào kết hôn được, kể cả anh ấy có rời đi đâu thì
anh ấy vẫn mang họ Tư, vẫn là con trai của bà.” Nói xong, không đợi bà
đáp lại, cô mở cừa rời khỏi.
Tống Ngọc San không thể nói được cảm giác trong lòng mình là gì, có
đôi khi, bà không dám nghĩ lại chuyện trong quá khí. Lại càng không có
tư cách cầu xin tha thứ, sau khi nắm giữ Thao Thiết. Bà bắt đầu tin
phật, quan tâm làm từ thiện, thành lập quỹ, xây gần trăm trường học. Rất nhiều người nói bà diễn trò, thật ra bà thực lòng muốn xám hôi. Hôm nay khi nghe Nhan Nghiên nói vậy, vết thương trong lòng như bị xé toạc ra.
Có lẽ dù làm nhiều hơn, bà cũng không thể rửa sạch tội nghiệt , nhưng bà vẫn muốn tiếp tục làm thế.
Nhan Nghiên trở về vội vàng chuẩn bị chuyển giao công việc, Tư Kình
Vũ cũng tới, đứng sau lưng cô. Cô ra ngoài, hắn cũng đi theo. Cô chuyển
giao công việc, hắn cũng đi chuyển giao công việc . Cuối cùng không nhịn được, cô nói: “Tư Kình Vũ, nếu anh dám từ chức, em sẽ không bao giờ
quan tâm anh, không bao giờ gặp lại anh.”
Hắn cứng đờ nhìn cô, như chuẩn bị khóc, làm cho mấy cô gái bên cạnh
nhìn không đành lòng. Người đàn ông đẹp trai như vậy, mà biểu lộ lại đau lòng , cũng chỉ có Nhan Nghiên có thể nói với hắn như thế.
“Anh không cần làm việc bên xã hội sao? Không cần đi theo em.” Nhan
nghiên nhìn dáng vẻ của hắn, không nhịn được mà hạ thấp giọng: “Kình Vũ, anh cần tự lập, không thể giống như trước kia chuyện gì cũng phụ thuộc
vào em được, anh là đàn ông mà. ”
Tư Kình Vũ không nói gì, ủ rũ bỏ đi. Nhìn hắn đi, Nhan Nghiên cảm
thấy thật lạc lõng, khó chịu. Như trước kia, hắn nhất định sẽ ôm cô thật chặt, bất kể chuyện gì xảy ra hắn cũng không buông tay. Quả nhiên, thật ra hắn cũng không cần cô.
Mọi chuyện cũng không có gì khó khăn, quan trọng là bàn giao công
việc, tuy chuyện cô từ chức là ngoài ý muốn của mọi người nhưng cũng
đành chấp nhận. Mọi người đề nghị làm tiệc chia tay cô nhưng Nhan Nghiên từ chối, hôm nay cô phải dọn nhà. Sau đó cô tới đón Tử Hằng, Tử Hằng
còn tưởng cha cũng sẽ đến, không thấy cha, Tử Hằng liền thất vọng. Trên
đường về, cậu luôn hỏi cô: “Tiểu Nghiên, không đưa cha theo sao?”
“Cha không thể đi cùng chúng ta, có lẽ từ nay con cũng không được gặp cha con nữa.” Nhan Nghiên sờ đầu cậu, cũng khó nén được buồn bã, cô
không muốn thừa nhận rằng mình muốn Tư Kình Vũ có thể níu kéo cô, nhưng
hắn không làm gì cả.
Cô trở về thu dọn đồ đạc, cũng may đồ của cô không nhiều, dọn được
hai túi. Ngược lại Tử Hằng còn nhiều hơn. Chú Diệp giúp cô gọi xe chuyển nhà, cho nên khi Tư Kình Vũ trở về, Nhan Nghiên đã dọn đi. Tư Kình Vũ
đứng giữa căn phòng trống rỗng, lại không thấy một thứ nào của Nhan
Nghiên. Cô gái này quả nhiên thật tuyệt tình, nói đi liền đi, rất mạnh
mẽ, không để lại bất kì thứ gì.
Tư Lập Hạ lại rất hài lòng với kết quả này, cô vỗ vai anh trai: “Anh, không cần buồn bã. Nhan Nghiên đã quyết định thế thì chúng ta không nên miễn cưỡng cô ấy.”
“Hạ Hạ, tôi ghét cô.” Tư Kình Vũ đẩy cô: “Tôi nói muốn về nhà, cô hết lần này tới lần khác lại dẫn tôi đi gặp người kia, tôi không muốn chơi
với cô, cô không thích Tiểu Nghiên, tôi cũng sẽ không thích cô.”
Lập Hạ nghĩ Tư Kình Vũ chỉ là đứa trẻ giận dữ, cũng chẳng thèm để ý,
liền kéo hắn: “Được rồi, hôm nay là tại em, làm anh không kịp gặp Tiểu
Nghiên. Nhưng người ta cũng quyết định rời đi, anh, dù anh có trở lại
cũng không giữ được cô ấy.”
“Cô đi ra ngoài!” Tư Kình Vũ không nghe nổi một chữ, đẩy Lập hạ ra,
khóa trái cửa. Điện thoại hắn vang lên, là Tử Hằng gọi. Hắn vội vàng
nghe máy: “Hằng Hằng, con đang ở đâu, là chỗ trước kia chúng ta ở sao?”
“Không phải đâu, con cũng không biết, Tiểu Nghiên nói tạm thời sẽ ở
đây, phòng rất nhỏ, chỉ có hai gian.” Hằng Hằng nói nhỏ, như sợ bị nghe
thấy: “Cha, bao giờ cha tới, vừa rồi có một chú giúp Tiểu Nghiên chuyển
đồ, ánh mắt chú ấy nhìn Tiểu Nghiên rất lạ, nếu cha không đến, Tiểu
Nghiên có thể bị người ta bắt cóc mất đấy.”
Tử Hằng nói xong thành công kích thích Tư Kình Vũ, hắn biết Nhan
Nghiên bây giờ rất hấp dẫn. Tuy cô không còn trẻ nhưng ngày càng trở nên quyến rũ, ở công ti có rất nhiều đàn ông thích cô, chỉ là do hắn trở
ngại nên mới không có ai dám hành động. Nghĩ lại, trước kia mình ngu
ngốc nhưng vẫn ý thức được nguy cơ. Hắn và Nhan Nghiên tuy không làm
cùng ngành, nhưng một ngày lại tìm Nhan Nghiên vô số lần, tự tuyên bố
chủ quyền nên không ai dám có ý đồ với Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên rời khỏi hắn, những người đàn ông khác bắt đầu lớn mật,
làm cho hắn không thể bớt lo lắng. Hắn vội vàng nói: “Hằng Hằng, lát nữa hỏi mẹ con chỗ hai người ở là đâu, sau đó nhắn tin cho cha, cha tới tìm hai người.”
“Cha mau tới đây nhé, cha, Tiểu Nghiên gọi con, con đi đây.” Bên kia
tắt máy. Lúc sau, điện thoại lại vang lên, Tử Hằng nhắn tin cho hắn biết địa chỉ của bọn họ.
Tư Kình Vũ cười nhẹ, Nhan Nghiên, muốn trốn tôi, không thể dễ dàng
như vậy đâu. Quả nhiên con trai hắn rất biết nghe lời . Lúc sau nghe
thấy tiếng gõ cửa. Tư Kình Vũ nhíu mày, lại là ai đây. Lúc hắn mở cửa,
thầy Tống Ngọc San đang ngồi trên xe lăn.
Tống Ngọc San nhìn con trai, liền nhẹ giọng nịnh hắn: “Kình Vũ, chúng ta nói chuyện được không?”
Tư Kình Vũ không muốn tiếp chuyện, hắn muốn tìm Nhan Nghiên, nhưng
sau đó lại hỏi: “Bà tìm tôi có việc gì? Tiểu Nghiên bị các người đuổi đi rồi, tôi không muốn nói chuyện với các người.”