Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Đau, rất đau! Nhưng nỗi đau này lại rất thoải mái, hắn lại tiến vào
như muốn chiễm lĩnh linh hồn cô, cô càng ôm chặt hắn, rên rỉ. Một lúc
lâu sau,Nhan Nghiên tựa vào vai hắn nói : “Kình Vũ, trên người em rất
nhiều mồ hôi, đưa em đi tắm, em muốn tắm rửa.”
“Được !” Tư Kình Vũ đồng ý, hắn ôm cô lên, hắn mở nước trong bồn,
trước tiên lấy vòi phun lên người cô, để cô ngồi trên ghế, sau đó xả
nước đầy vào bồn, rồi ôm cô cùng nằm xuống bồn tắm.
Nhan Nghiên tựa vào vai hắn, tay vẽ quanh ngực hắn nói : “Vũ, anh
thực sự tốt hơn rồi, còn biết chăm sóc em.” Nhưng lúc này, cô cũng suy
nghĩ, thân thể mềm nhũn nhưng vẫn chưa hiểu rõ , Tư Kình Vũ trước mắt
thật giống trước kia.
“Anh luôn muốn chăm sóc em !” Tư Kình Vũ vuốt tóc cô, tinh tế nhìn
người phụ nữ mình yêu: “Tiểu Nghiên, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc em và Hằng Hằng. ”
Nhan Nghiên đã rất mệt, cũng rất cảm động, chỉ có thể cười. Môi của
cô dán lên cổ hắn: “Vũ, giúp em gội đầu, em không có sức,muốn nghỉ một
chút.”
Cô rất mệt, cô đã trải qua hai giờ trên máy bay, lại ngồi xe trở về
nhà. Vừa rồi lại hoạt động mạnh vậy, khó tránh khỏi mệt mỏi. Cô vừa dứt
lời, đã nằm ngủ trong lòng hắn. Tư Kình Vũ rất đau lòng, để cô dựa vào
mình, cẩn thận gội đầu cho cô. Nhan Nghiên ngủ yên ổn trên người hắn. Tư Kình Vũ nghĩ, để cô vất vả làm việc ở Lãng Ức như thế liệu có đúng
không?
Gội đầu cho cô xong, hắn bế cô ra khỏi bồn tắm, lại cẩn thận lau khô
người, sau đó Tư Kình Vũ mới ôm cô về phòng ngủ. Nhan Nghiên khi nằm
xuống giường, lại càng ngủ say, mặc kệ mái tóc vẫn còn đang ẩm ướt,
người cô vùi sâu vào trong chăn. Hắn đành phải đi lấy khăn lau tóc cho
cô đến lúc khô hẳn, hắn mới để cô nằm ngủ.
Trời lúc này đã dần tối, mặt trời đã lặn, chân trời một mảnh hồng
rực. Hắn mặc áo vào, ngồi bên giường nhìn cô ngủ. Lát sau nghe thấy
tiếng bước chân dồn dập ở tầng dưới, chắc hẳn Tử Hằng đã đi học về. Một
lúc sau cửa mở, cậu vốn định gọi mẹ nhưng thấy Tư Kình Vũ ra hiệu, cậu
liền im lặng.
Nhan Nghiên tỉnh dậy, đầu cô đang tựa vào đùi Tư Kình Vũ, tay ôm ở eo hắn, nhìn thấy Tử Hằng ở đầu giường, cô liền cười nói: “Hằng Hằng, đã
về rồi sao.”
“Tiểu Nghiên, con rất nhớ mẹ, sao mẹ không gọi điện về nhà?” Tử Hằng
đi tới, thấy Nhan Nghiên đang một vai trần, cậu không tiến thêm nữa,
nhưng cậu rất muốn ôm mẹ một cái.
Tư Kình Vũ biết vậy, liền kéo chăn cao lên, chỉ để đầu cô lộ ra
ngoài. Nhan Nghiên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, dịu dàng cười: “Ở nhà có ngoan không, có đi học bơi chứ?”
Vừa nhắc tới đi bơi sắc mặt Tử Hằng khẽ biến đổi, cậu nhìn Tư Kình Vũ sau đó mới lên tiếng: “Có, con vẫn luyện tập.”
“Hằng Hằng, Tiểu Nghiên cần nghỉ ngơi, con về thay đồ trước, sau đó
chúng ta cùng đi ăn cơm.” Tư Kình Vũ vẫn nhớ Nhan Nghiên ở trong chăn
không một mảnh vài che thân, tuy là con trai, nhưng hắn cũng không muốn
cậu nhìn thấy.
“Được rồi!” Tử Hằng đồng ý nói: “Mẹ, con về phòng trước, mẹ mau dậy,
không nên ngủ tiếp.” Cậu vẫn còn muốn hỏi mẹ rất nhiều chuyện nha.
Nhan Nghiên nhìn con trai cười một tiếng rồi thấy cậu ra ngoài. Mở
chăn ra, liền phát hiện trên người lạnh buốt, cô mới ý thức được trên
người không một mảnh vải che thân, cô liền lập tức ôm chăn vào. Trời ạ,
vừa rồi bộ dạng này cô lại nói chuyện cùng con trai. Nhất thời mặt cô đỏ ửng lên , nhìn Tư Kình Vũ: “Sao anh không nói cho em biết em chưa mặc
quần áo.”
Hắn nhìn cô: “Vừa rồi anh định nói thì Tiểu Hằng liền đi vào.” Tư
Kình Vũ thấy ngực cô, trên người cô còn bao nhiêu dấu vết, đây đúng là
tác phẩm của hắn . Vì vậy hắn cũng chui vào trong chăn, một tay ôm cô:
“Hằng Hằng cũng đi rồi, Tiểu Nghiên, chúng ta ngủ một lúc được rồi.”
“Không được!” Nhan Nghiên đẩy hắn, ra vẻ tức giận , “Sau khi em về
chúng ta luôn ở trong phòng. Tiểu Vũ , anh lấy quần áo cho em, em muốn
thay đồ.”
Tư Kình Vũ đương nhiên biết chừng mực, hắn đứng lên, cầm cho Nhan
Nghiên bộ đồ giúp cô mặc vào. Sau đó cầm tay cô cùng xuống dưới nhà. Lúc này Tư Lập Hạ và Tống Ngọc San đang ở phòng khách, trên bàn cũng đã bày đồ ăn.
“Thím Diệp, lát nữa giúp Nhan Nghiên mang về phòng,” Tư Lập Hạ đưa
hộp quà cho thím Diệp. Sau khi Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ đi xuống, thấy
Tư Kình Vũ lôi kéo Nhan Nghiên xuống phòng ai cũng thấy bất ngờ, không
dám quấy rầy.
“Nhan Nghiên, con vất vả rồi, cơm đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta
ăn cơm.” Tống Ngọc San dù không mấy ôn hòa với Nhan Nghiên, nhưng thái
độ cũng thân mật: “Hằng Hằng vẫn chưa xuống, thím Diệp mang quà lên
phòng , tiện thể gọi cậu chủ nhỏ xuống ăn cơm.”
Thím Diệp tranh đấu nhìn hộp quà, chỉ nhẹ gật đầu . Nhan Nghiên không nhịn được nói: “Tôi đi gọi Tử Hằng, thím Diệp, hộp quà để cháu mang lên . ”
“Hay để anh đi!” Tư Kình Vũ không nỡ để Nhan Nghiên đi, liền cười:
“Để anh cầm lên rồi gọi Hằng Hằng xuống ăn cơm, Tiểu Nghiên, em ăn trước đi.”
Nhan Nghiên cười, Vũ ngày càng đáng yêu, cô hận không thể tiến tới ôm hắn một cái. Cô nhìn hắn lên tầng, xoay người thì thấy Tư Lập Hạ, cô
vốn định coi cô ta như người vô hình, nhưng cũng chẳng cần.
“Quà tôi tặng cô, lát nhớ mở ra xem”. Tư Lập Hạ nói thầm vào tai cô : “Tôi nhớ trước kia cô đã tặng cho tôi vài thứ rất đặc sắc, tôi tin quà
tôi tặng cô lần này sẽ không kém hơn.
Nhan Nghiên không rõ ý của cô ta, nhưng không cần nghĩ cũng biết
không phải điều tốt: “Lập Hạ, cô nghe này, hiện tại chẳng có thứ gì có
thể hủy hoại tôi, cô không cần uổng phí tâm tư.”
“Có thể hủy hoại cô hay không, nhìn rồi sẽ biết.” Tư Lập Hạ cực tự
tin, đi đến nhà ăn, Nhan Nghiên đi theo, trong lòng cùng cảm thấy bất
an. Cô còn nhớ lúc trên xe, cô hỏi Tư Kình Vũ có chuyện gì xảy ra trong
những ngày này không, hắn lại do dự, chẳng nhẽ đã có chuyện sao?