Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
“Kình Vũ, thật không ngờ anh lại phản xạ nhanh thế, hơn nữa cũng bơi
tốt như thế.” Văn Vi bị động tác vừa rồi của Tư Kình Vũ làm cho choáng
ngợp, thật là lợi hại, cô có ảo giác như vừa mới nhìn thấy Tư Kình Vũ
của ngày trước.
“Anh, động tác thật là nhanh!” Tư Lập Hạ cũng bị hoảng sợ, nhưng cô
cũng nói ngược lại: “Anh tôi trước kia vốn đã bơi lội rất giỏi, cho dù
là mất trí nhớ đi nữa thì bản năng vẫn còn, đừng nói là Tử Hằng gặp
chuyện không may. Anh, em tin anh sẽ nhanh hồi phục thôi.” Đôi mắt Tư
Lập Hạ lóe lên, vừa kích động lại hưng phấn.
Tư Kình Vũ không quan tâm nhiều như vậy, giờ hắn chỉ lo cho Tử Hằng.
Thấy sắc mặt Tử Hằng khôi phục hồng hào trở lại, rốt cuộc hắn cũng thở
dài một hơi. Ngược lại Tử Hằng lại im lặng nhìn khuôn mặt cha, một chút
cũng không động đậy.
Trải qua chuyện như vậy, mọi người cũng không còn tâm trạng nào mà
bơi nữa, Tư Lập Hạ liền nói: “Hiện cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi
ăn cơm thôi, như vậy sẽ tốt hơn!”
“Tử Hằng hình như rất kinh hãi, hay là đưa cậu bé về nhà đã?” Văn Vi tỏ ra vẻ quan tâm săn sóc.
“Con không sao!” Tử Hằng đứng lên, kéo tay cha: “Cha, cha dẫn con đi thay quần áo nhé!”
Tư Kình Vũ nhẹ gật đầu, quay ra Lập Hạ nói: “Hạ Hạ, bọn anh đi thay quần áo!”
“Được, vậy lát nữa chúng ta tụ họp ở bên kia rồi cùng nhau ăn cơm,
cho tiểu quỷ này định thần lại. Tư Lập Hạ không nhịn được sờ lên đầu Tử
Hằng, trong chốc lát nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, trong cô xuất hiện
cảm xúc khác thường.
Tư Kình Vũ dẫn Tử Hằng đến phòng thay đồ chuyên dụng, đầu tiên là tắm cho cậu. Không biết có phải bị sợ hãi thật không mà từ đầu tới đuôi Tử
Hằng không nói một lời, chỉ mở to mắt nhìn cha. Đột nhiên Tử Hằng chỉ
vào giữa hai chân Tư Kình Vũ nói: “Cha, sao cái đó lại lớn như vậy, xấu
như vậy, không giống của Tử Hằng gì cả. Thật đáng sợ!”
Tư Kình Vũ cười cười, cầm khăn mặt che trên đầu Tử Hằng nói: “Hằng
Hằng cũng không phải là lần đầu trông thấy, sao lại ngạc nhiên như vậy.”
“Cha, sao lại biết con không phải lần đầu nhìn thấy, không phải cha
mất kí ức hay sao?” Nhãn quang Tử Hằng sáng lên, sau đó lộ ra nụ cười
gian xảo.
Tư Kình Vũ không nghĩ tới có ngày hắn lại thua con trai, tiểu yêu
tinh này rõ ràng thăm dò thông tin tử hắn, mà hắn trước mặt con trai lại không đề phòng nhiều, nhất vừa xảy ra chuyện kinh hãi như vậy, hắn thật sự lo sợ quá mà đã để lộ mình trước con trai rồi. Hắn cười, cũng không
che dấu, ôm con trai vào ngực rồi hỏi: “Sao con lại phát hiện được?”
“Là lúc vừa rồi, cha lúc trước và sau khi cứu con hoàn toàn khác
nhau.” Tử Hằng rốt cuộc vui vẻ bật cười: “Cha, cha không bị mất trí nhớ
đúng không, người vẫn là cha lợi hại của con phải không?” Nói xong, cậu
bắt đầu hoan hô, ôm lấy cổ Tư Kình Vũ, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên.
Tư Kình Vũ vội che miệng con trai nói: “Nhỏ giọng một chút, Hằng
Hằng, chuyện này con giữ bí mật cho cha, ngay cả mẹ cũng không được nói, biết không?”
Tử Hằng lập tức nghi hoặc: “Sao lại không cho Tiểu Nghiên biết, cha, chẳng lẽ cha một mực gạt Tiểu Nghiên hay sao?”
“Không có, cha vừa mới hồi phục thôi”, Tư Kình Vũ bưng mặt con trai,
thận trọng chăm chú nói: “Hằng Hằng, con nghe cha nói, cha còn rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên trước mắt không thể cho người khác biết được.
Chuyện này là bí mật giữa chúng ta, con sẽ giữ bí mật cho cha, có được
không?”
Tử Hằng không hiểu nhiều lắm nhưng trong mắt cậu cha luôn lợi hại
nhất, cha làm thế nào cũng là đúng. Cậu cầm tay cha nói: “Cha, nhưng vì
sao không thể nói cho Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên mà biết cha khỏe rồi nhất định sẽ rất vui.”
Không thể nói cho Nhan Nghiên biết được, hắn có thể khẳng định nếu
như cô biết hắn khôi phúc trí nhớ, sẽ không chút do dự mà rời xa hắn.
Hiện tại cô đã dao động, hắn không thể để có bất cứ chuyện xấu gì phát
sinh. “Hằng Hằng, trước tiên không thể nói cho mẹ con biết được, con cứ
nghe cha là được rồi, con sẽ giữ bí mật cho cha phải không?”
Tử Hằng nhẹ gật đầu, cậu rất hưng phấn vui vẻ. Trước kia cha bị bệnh
như vậy, tuy là ở bên cậu, chơi với cậu nhiều nhưng trong lòng cậu cũng
rất khó xử. Dù thế nào cậu vẫn thích người cha lợi hại hơn.
Tư Kình Vũ mặc quần áo vào cho cậu, cũng tự mình thay quần áo. Đến
cửa ra vào, Tử Hằng nắm tay hắn nói: “Cha, khi nào con có thể nói cho
mẹ? Nếu con nói dối để gạt mẹ, con cũng thấy có lỗi lắm.”
“Con không cần gạt mẹ, chỉ là con không nói mà thôi.” Tư Kình Vũ ngồi xổm xuống, ôm hai vai con trai nói “Hằng Hằng, con là con của cha, hôm
nay con có thể nhận ra cha bình phục, cha tin là con còn biết không ít
chuyện, có phải không?”
Đương nhiên là thế rồi! Tử Hằng ngẩng mặt nói ra: “Cha yên tâm, Hằng
Hằng nhất định sẽ giúp cha giữ bí mật, đây là bí mật giữa chúng ta.”
Tư Kình Vũ nở nụ cười, con của hắn thực sự láu lỉnh. Đi ra ngoài,
trên mặt Tư Kình Vũ lại là một biểu lộ khác, từ rất xa hắn đã gọi: “Hạ
Hạ!”
Tư Lập Hạ quay đầu lại, nhìn bên này một lớn một nhỏ, cô cười nói:
“Anh, vừa rồi em có hỏi quản lý, hôm nay có tiệc đứng, khách tương đối
nhiều, muốn ngồi giữa phòng hay chỗ yên tĩnh, anh thử nói xem?”
“Đều tốt cả, anh cùng Tử Hằng đã đói lắm rồi, chúng ta nhanh ăn cơm thôi!” Tư Kình Vũ chạy đến phía trước bước vào thang máy.
Lúc này Tử Hằng thật không thể không bội phục, hắn hành động thật lợi hại, nếu như không phải vừa rồi tại phòng thay đồ nhận ra cha đã hồi
phục, cậu thực sự cho rằng cha của cậu vẫn là người cha ngốc kia. Trong
lúc nhất thời, Tử Hằng đối với Tư Kình Vũ càng thêm sùng bái.
“Anh, hai người thay quần áo sao lâu vậy?” Lập Hạ nhìn qua Tử Hằng,
xem tiểu quỷ đã lại linh hoạt tinh nghịch, không khỏi nói ra: “Tiểu quỷ
này không sao chứ, có cần đến bệnh viện kiểm tra xuống.”
“Con rất khỏe, cô mới phải đi kiểm tra, cả nhà cô đều cần đi kiểm
tra.” Biết rõ cha không việc gì, Tử Hằng nói chuyện cũng khí tráng không ít. Có điều lập tức ý thức được những lời này cũng có vấn đề, cả nhà cô ta phải đi kiểm tra không phải là bao gồm cả cha sao? Cậu bất giác sờ
lên cái mũi.
Tư Lập Hạ bật cười, tiểu quỷ này còn đùa được sao! Cô ấn thang máy,
nhìn Tử Hằng, nói lời hoa mĩ: “Không cần kiểm tra. Nhan Tử Hằng tiên
sinh, thỉnh tiến vào ạ! Chúng ta đi ăn cơm.”
Tư Kình Vũ nhìn con trai cười cười, lôi kéo con trai đi vào, quay
người lại liền gặp mặt Văn Vi. Hắn biểu lộ bình thường, chỉ tỏ ra yêu
thương với Tử Hẳng phía sau.
Văn Vi có loại cảm giác không nói nên lời, cô hoài nghi mình làm việc ấy có đúng hay không. Nhưng tên đã lên dây, không bắn không được.