Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ và Tư Lập Hạ lại trở nên thân thiết với nhau, là Tư Kình
Vũ làm hòa trước, cũng chỉ hỏi cô: “Tiểu Nghiên, anh muốn đi cùng với Hạ Hạ, em sẽ không tức giận chứ?”
Nhan Nghiên gật đầu, cũng không tức giận, khi tự thuyết phục chính
mình buông tay, cô nhận ra cũng không khó đến vậy. Mọi chuyện tiến triển thế này, Nhan Nghiên đành để Tư Kình Vũ theo Tư Lập Hạ ra ngoài, hoặc
là ở công ty, hoặc là ở nơi khác cùng nói chuyện hợp tác làm ăn. Trong
phút chốc, Tư Kình Vũ lại trở nên bận rộn hơn cả cô. Có khi tan tầm cũng chưa thấy hắn trở về, đợi đến lúc về nhà mới có thể thấy hắn cùng Tư
Lập Hạ về muộn.
“Tiểu Nghiên, ba ba giống như càng ngày càng xa chúng ta vậy!” Tử
Hằng thấy Tư Kình Vũ cùng Tư Lập Hạ nửa tháng nay đều đi quan hệ xã giao bên ngoài, trước khi đi ngủ liền hỏi cô.
Cô chỉ cười khổ, có lẽ thời gian cô rời cái nhà này đã đến rất gần
rồi. Nghĩ vậy, lòng cô càng chua xót, loại chua xót này lan ra toàn
thân, khắp nơi đều cảm thấy đau. Một tháng sau, Tư Kình Vũ và Tư Lập Hạ
tạo nên một làn sóng lớn, cô nghe nói, Tư Lập Hạ đã nắm bắt được một dự
án quan trọng, thậm chí đã đàm phán thành công một dự án lớn với đối tác bên Pháp. Nghe được thông tin này, Nhan Nghiên càng hoảng sợ. Bởi ba
năm trước đây, Tư gia đã cắt đứt quan hệ với bên Pháp, mà lúc này còn có thể đàm pháp hợp tác lại được. Tư Kình Vũ thì thường nửa đêm mới trở
về, Nhan Nghiên lúc đầu còn ngồi đợi, dần dà cũng thành lười, có đôi khi hắn về lúc nào cô cũng không biết.
Vừa lúc Miêu Phong phái cô đi Thượng Hải công tác, Nhan Nghiên những
ngày này ở Tư gia lại thấy ngột ngạt vô cùng, lần này đi công tác vừa
đúng hợp ý cô, cô chỉ còn lo lắng về Tử Hằng. Vì vậy, buổi tối trước khi đi, cô dặn dò Tư Kình Vũ kĩ càng, bảo hắn chăm sóc con trai cho tốt. Tư Kình Vũ chỉ lo cô bỏ đi, cô nói cái gì thì là cái đó.
“Tiểu Nghiên, em không yên tâm khi ở cùng anh sao?” Khi Nhan Nghiên
từ phòng Tử Hằng về, Tư Kình Vũ đáng thương tỏ vẻ hiểu rõ nói với cô.
Nhan Nghiên nhìn hắn một cái, không khỏi nói ra trong lòng, đó là bởi vì hắn cần Tử Hằng nên mới cần cô. Nhan Nghiên ngẫm lại chính mình,
cười nhạt một tiếng với hắn: “Em đi tắm.”
Tư Kình Vũ cảm thấy bất lực, hắn không biết làm sao để nắm bắt được
Nhan Nghiên. Chờ khi Nhan Nghiên đi ra, Tư Kình Vũ đang khoanh chân vẽ
tranh trên giường. Nhan Nghiên đi tới, vừa lau tóc vừa nói: “Sao muộn
thế này còn vẽ tranh?”
“Anh muốn vẽ lại dáng hình của em.” Tư Kình Vũ đưa bản vẽ cho cô xem, ánh mắt lại nhìn cô rất chăm chú, một tay kéo tay cô đến bên mình nói:
“Tiểu Nghiên, có phải em không cần anh nữa không?”
Những lời này phải là cô hỏi hắn mới đúng chứ, có phải hắn không cần
cô nữa? Nhưng lời này không cần hỏi, bởi hành động của hắn đã biểu lộ rõ cả. Cô xem bức họa vẽ chính mình, không thể phủ nhận Tư Kình Vũ vẽ
tranh ngày càng khá. Cô đem bức vẽ để bên giường rồi nói: “Đi ngủ sớm
chút đi! Ngày mai còn phải đi làm”
Tư Kình Vũ ôm cô đến giường, lại sờ thấy tóc cô còn ướt thì nhảy dựng lên, lấy khăn ra lau tóc cho cô. Hắn còn chú ý hỏi: “Tiểu Nghiên, anh
cùng đi công tác với em được không?”
“Em đi công tác chứ có phải đi chơi đâu!” Cô thở dài, lại suy nghĩ
nên làm sao bây giờ: “Hơn nữa, chúng ta cùng đi thì ai sẽ chăm sóc Tử
Hằng? Tiểu Vũ, anh muốn chăm sóc Tử Hằng không phải sao?”
Tư Kình Vũ đột nhiên lại thấy ghét con trai, hôm nay Tiểu Nghiên nói
nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn hắn chăm sóc con trai. Chẳng lẽ trong
lòng cô chỉ có mỗi Tử Hằng thôi sao? Nghĩ vậy nhưng hắn lại trả lời:
“Được rồi, anh sẽ chăm sóc Tử Hằng.”
Cảm giác tóc đã khô, cô kéo tay hắn xuống nói: “Tốt rồi, chúng ta đi ngủ thôi!”
Một lần nữa nằm xuống, Tư Kình Vũ cứ nhìn Nhan Nghiên mà không thể
nào ngủ được, hắn cầm một tay Nhan Nghiên ôm vào trong ngực, chân cũng
gác trên người cô, cùng cô thở cùng một nhịp, như vậy hắn mới thấy thoải mái hơn một chút.
Nhan Nghiên đẩy hắn ra nói: “Tiểu Vũ, đừng ôm em chặt vậy, em không
thở được!” Cô cũng không muốn rời xa như vậy, không muốn ly khai.
“Tiểu Nghiên, em nhớ rõ đã từng đáp ứng anh chứ?” Tư Kình Vũ xem như
không nghe thấy lời cô nói, đôi mắt mở to nhìn cô: “Em sẽ không nói
không cần anh, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời bỏ anh, em
nhớ không?”
Nhan Nghiên bật cười nói: “Tiểu Vũ, lần này chỉ là đi công tác thôi,
sao lại nói em không ở bên cạnh anh nữa? Chỉ cần anh còn cần em, em sẽ ở bên cạnh anh.”
“Sao anh lại không cần Tiểu Nghiên cơ chứ. Tiểu Nghiên trong suy nghĩ của anh mãi mãi là người quan trọng nhất.”
Nói xong, hắn trở mình đem cô áp dưới thân, thở ra bên môi cô: “Tiểu Nghiên, trước kia anh cũng yêu em như vậy có phải không?”
Nhan Nghiên sững sờ, không hiểu vì sao hắn tự nhiên hỏi vậy. Trước
kia họ đã làm tổn thương nhau rất nhiều, cả hắn và cô, mà những lời này
chưa bao giờ được nhắc tới. Tay cô đặt lên gò má hắn: “Em không biết
nữa, anh chưa từng nói với em như vậy. Vũ, hôm nay anh sao vậy, sao lại
nói ra những lời này?”
“Anh không biết, anh chỉ biết là hình như em cứ càng ngày càng xa
anh.” Giống như nỗi đau lại được khơi ra, mắt hắn đột nhiên lóe lên:
“Tiểu Nghiên, chờ em trở về, chúng ta cùng đi ngồi đu quay được không,
chúng ta sẽ cùng đi”
Nhân Nghiên chấn động, giọng nói tự giác mềm mại đi không ít: “Sao tự nhiên lại muốn đi ngồi đu quay?” Hay là anh đã nhớ được gì rồi?
“Không biết nữa, nhưng anh nghĩ nhất định sẽ rất đẹp” Nói xong, môi
Tư Kình Vũ đã rơi xuống môi cô. Hắn vẫn tinh tế như thế, chậm rãi dò xét đi vào. “Chờ em trở về, chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta nhất định phải
kết hôn, em có chịu không?”
Kết hôn? Nhan Nghiên có chút thất thần, lần trước hắn chỉ đề cập qua
đến chuyện mua nhẫn cưới, mọi việc vẻn vẹn dừng lại ở đấy. Cô thở dốc
hỏi: “Vì sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?”
“Hạ Hạ nói, kết hôn với mua nhẫn cưới không giống nhau, phải kết hôn
mới là vợ chồng, còn hiện tại thì vẫn chưa.” Tay Tư Kình Vũ trượt vào
trong áo ngủ, xoa ngực cô “Cho nên anh muốn cùng em kết hôn, lúc ấy
chúng ta sẽ mãi mãi không rời, phải không?”
Chuyện này có nên cảm ơn Tư Lập Hạ, nhờ vậy mà Tư Kình Vũ mới tiến
thêm một bước không nhỉ? Nhan Nghiên còn đang nghĩ như vậy, tay hắn đã
kéo quần ngủ của cô xuống, chạm vào quần lót, làm cô run rẩy nhè nhẹ.
Hai người đã thân mật vô số lần, quen thuộc không thể quen thuộc hơn, cô còn chắc chẳng còn cụm từ thẹn thùng, mà hắn thì vừa vội vàng lại thuần thục.