Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Lúc Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ trở về đã là buổi chiều, Nhan Nghiên
không lái xe, hai người bắt taxi về thẳng công ty. Vừa về tới, Miêu
Phong đã gọi điện thoại nội bộ cho cô nói tổng giám đốc muốn gặp. Trong
lòng Nhan Nghiên chợt bất an, đoán là Tống Ngọc San cho gọi vì chuyện Tư Kình Vũ đánh Đào Trị lúc trưa. Cô biết là Tống Ngọc San không dùng văn
phòng của Tư Kình Vũ mà sửa chữa rồi dùng văn phòng trước kia của Tư
Thành Đống.
Nhan Nghiên đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ có một mình bà ta. Tống
Ngọc San nhìn cô một cái, bỏ tập văn kiện xuống rồi nói: “Ngồi đi!”
Nhan Nghiên đáp lại: “Tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Tôi nghe nói hôm nay Đào Trị và Kình Vũ có xảy ra chuyện phải
không?” Sắc mặt Tống Ngọc San có thể nói là vui mừng, không thấy chút
phẫn nộ nào.
“Kình Vũ có chút xúc động, chuyện này là do tôi xử lý không tốt, tôi
sẽ đích thân đi xin lỗi Đào tiên sinh.” Dù thế nào thì lần này cũng là
cô làm hỏng kế hoạch của công ty, cô phải cố cứu lại thôi.
“Không có việc gì, chúng ta hiện tại cũng không nhất thiết phải hợp
tác với Mỹ Tân, Lãng Ức cũng có nhãn hiệu riêng. Kế hoạch cô mới vạch ra tôi thấy không tồi đâu.” Tống Ngọc San đưa ra bản thảo của Nhan Nghiên
đang trong tay, “Tôi tìm cô là muốn nói về Kình Vũ, Kình Vũ lần này đang có dấu hiệu khôi phục đúng không?”
“Kình Vũ đã có tiến bộ!” Nhan Nghiên không ngờ đến thái độ của Tống
Ngọc San, nghĩ lại thì lẽ ra cô không nên để Tư Kình Vũ mang bản thảo
đến. “Anh ấy hôm nay đánh nhau với Đào tiên sinh, về phương diện khác
cũng có thể nói anh ấy đã không còn là một đứa trẻ nữa, không phải sao?”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tống Ngọc San gật nhẹ đầu, “Cho nên tôi có
một đề nghị, hiện tại Kình Vũ không phải đang vẽ tranh sao, tôi đã xem
qua vào bức, cũng khá lắm. Nó đã có tiến bộ thì cũng không nên để nó ở
phòng hậu cần nữa. Tôi nghĩ nên sắp xếp nó vào bộ phận của cô, theo cô
học tập, như vậy cô cũng có thể giúp đỡ nó.”
Cái này cũng là ngoài mong đợi, Nhan Nghiên đồng ý : “Được, tôi nghĩ Kình Vũ sẽ rất vui.”
Đây cũng là điều mà Tống Ngọc San lo lắng, Tư Kình Vũ luôn dựa dẫm
vào Nhan Nghiên, có ở phòng hậu cần đi chăng nữa thì lúc nào có cơ hội
là lại chạy đến chỗ Nhan Nghiên. “Những chuyện khác cô không cần lo,
Đào Trị tôi sẽ cử người xử lý tốt.”
“Cám ơn tổng giám đốc”. Nhan Nghiên trả lời “Tổng giám đốc chắc còn
chuyện khác cần làm, nếu không có chuyện gì tôi xin phép ra ngoài
trước.”
“Còn có chuyện này,” Tống Ngọc San hơi chần chừ, song cuối cùng vẫn
nói : “Lập Hạ đã gọi điện hôm qua, ngày mai nó sẽ bay về nước. Nó nói
với tôi là muốn trở lại Thao Thiết làm việc. Tạm thời tôi sẽ sắp xếp nó
vào bộ phận quan hệ công chúng.”
Nhan Nghiên sững sờ, Tư Lập Hạ, một cái tên xa xôi. Sau biến cô năm
đó, Tư Lập Hạ ra nước ngoài, ba năm nay một mẩu tin tức đều không có. Cô cười nhạt: Thế rất tốt, nhưng mà, những chuyện thế này bà không cần nói với tôi.”
“Lập Hạ vẫn còn chút hiểu lầm với cô, con bé kia nhiều năm như vậy
vẫn chưa thay đổi gì cả. Tôi thật sự rất đau đầu, cũng hy vọng cô sẽ bao dung.” Lời của Tống Ngọc San nhẹ nhàng uyển chuyển, ánh mắt lại có vài
phần áy náy nhìn Nhan Nghiên.
“Đó đâu phải là hiểu lầm?” Nhan Nghiên không để ý. “Hiện tại tôi nghĩ mình ở đây hết thảy là vì Kình Vũ, những thứ khác với tôi không có ý
nghĩa. Tôi nói như vậy, không biết tổng giám đốc đã rõ chưa ? Còn có
việc gì không?”
Nhan Nghiên xem ra vẫn rất bài xích bà, Tống Ngọc San thở nhẹ nói :
“Tôi cũng chỉ hi vọng Kình Vũ có ngày hoàn toàn bình phục, mọi việc chỉ
có vậy thôi.”
Nhan Nghiên không trả lời mà mở cửa đi ra ngoài. Tư Lập Hạ trở về, có lẽ về sau cô cũng muốn ra đi. Cô trở lại văn phòng, lại thấy Tư Kình Vũ đang ở đó, Tư Kình Vũ thấy cô vội bước đến : “Tiểu Nghiên, em đi đâu
vậy ?”
Nhan Nghiên kéo hắn vào phòng làm việc của cô, sau đó đóng cửa lại :
“Anh rảnh rỗi như vậy sao ? Sao không làm việc của mình đi ?” Lúc về
tới công ty hắn còn cam đoan buổi chiều sẽ không qua tìm cô.
Tư Kình Vũ hơi ấm ức, lại chút nịnh nọt nói : “Lúc này cũng chẳng có
việc gì cho anh làm, Tiểu Nghiên, em để anh ở đây đi ! Nhất định anh sẽ
không ồn ào, không quấy rầy em đâu, được không ?”
Nhan Nghiên dở khóc dở cười, vừa nãy cô còn thấy Tư Kình Vũ tiến bộ
không ít, giờ lại thành một đứa trẻ rồi. Cô ôm mặt hắn nói : “Tiểu Vũ,
từ nay về sau anh theo em làm việc, có được không ?”
“Làm việc cùng nhau ?” Tư Kình Vũ sáng bừng mắt, ôm eo cô “Em nói là làm việc cùng em ở đây sao ?”
Nhan Nghiên khẽ gật đầu, cô biết tin tức này quả thực rất tốt với Tư
Kình Vũ, ít nhất hắn không cần chạy đi chạy lại. “Bắt đầu từ ngày mai,
anh chính thức là phụ tá của em, chúng ta cùng nhau làm việc, thời thời
khắc khắc đều cùng một chỗ.”
“Thật tốt quá !” Tư Kình Vũ vui vẻ, hôn vài cái thật to lên mặt cô,
“Tiểu Nghiên, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn, em muốn anh làm gì thì anh
sẽ làm cái đó, nhất định đều nghe lời em.”
Nhan Nghiên bật cười, cô phát hiện mình rất yêu mến bộ dạng này của
Tư KÌnh Vũ. Như một đứa trẻ ngây thơ, hắn đích thị là một đứa trẻ to
xác, tuy nhiên cô lại càng muốn quan tâm hắn hơn.
Đến lúc tan sở, Nhan Nghiên nhận được tin nhắn từ Miêu Phong, nói Đào Trị vẫn đồng ý trao quyền đại lý cho Lãng Ức, thậm chí còn sửa chữa một số điều khoản có lợi cho Lãng Ức. Nhan Nghiên thấy khó hiểu nên muốn
tìm Đồng Mạch hỏi sự tình, rõ ràng Đào Trị lúc trước còn không có thiện
chí gì cả, sao đột nhiên lại thay đổi. Đồng Mạch cũng không biết nhiều,
hắn vừa mới nhận được điện thoại của Đào Trị, nói đồng ý trao quyền đại
lý, bảo hắn chuẩn bị buổi trình diễn thời trang, thông qua đó sẽ công bố thông tin hợp tác của hai bên.
“Tiểu Nghiên, có chuyện gì vui vậy?” Tư Kình Vũ thấy Nhan Nghiên nói
chuyện điện thoại xong thì ngẩn người rồi cười, hắn úp sấp bên cạnh cô
hỏi.
“Hôm nay Đào Trị tiên sinh đã đồng ý trao quyền đại lý cho Lãng Ức.”
Nhan Nghiên ôm chặt lấy hắn, vì chuyện hôm nay mà cô đã chuẩn bị rất
nhiều, cứ nghĩ đã hỏng nên rất ảo não, thật không ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp, coi như là ổn thỏa cả.
“Người kia là người xấu, sao lại muốn hợp tác với hắn ?” Tư Kình Vũ
hình như hơi bất mãn, “Tiểu Nghiên, em đánh giá hắn không đúng đâu. Lần
sau có nhìn thấy hắn, anh vẫn muốn đánh cho hắn một trận nữa.”
Nhan Nghiên chỉ cười cười, đây là một tin tức tốt, mà giờ Tư Kình Vũ
trước mặt cô lại đáng yêu như vậy. “Tiểu Vũ, lát nữa chúng ta đi đón
Tiểu Hằng rồi cùng nhau ăn cơm, sau đó đi xem phim được không?”
“Quá tuyệt vời!” Hắn không muốn về nhà ăn cơm, không khí cứ kì lạ sao ấy.