Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 208: Hắn mất kí ức




Edit: Nguyên Thiên

Beta: Mộc

Bác sĩ đi ra, vui vẻ nói cho cô biết tình trạng của Tư Kình Vũ rất tốt, không xuất hiện biểu hiện xấu nào. Nhan Nghiên vô cùng xúc động nhưng cô lại càng lo sợ hơn. Cô phát hiện mình không có dũng khí nhìn Tư Kình Vũ. Mãi đến khi Tử Hằng đẩy cô, nói: “Tiểu Nghiên, chúng ta vào thăm cha được không?”

Nhan Nghiên quay đầu nhìn cậu, tuy cô hơi chần chừ nhưng chính cô cũng hiểu cần phải đối mặt. Cô hít sâu một hơi, nhìn Tử Hằng cười, rồi nắm tay cậu bước vào.

Tư Kình Vũ quả thực đã tỉnh, hắn mở to hai mắt. Nghe thấy tiếng người vào, hắn hơi quay đầu lại. Nhìn theo hai người, hắn nheo mắt nhưng không mở miệng, chỉ nhìn xem một lớn một nhỏ ngồi xuống trước giường bệnh của mình.

Nhan Nghiên ngồi xuống cạnh giường Tư Kình Vũ, lại thấy hắn đang nhìn mình không chớp, trong chốc lát cô nghẹn lời, rất nhiều lời muốn nói đều bị chặn nơi cổ họng. Tử Hằng thì ngược lại, nằm sấp xuống giường hắn, nói: “Cha, cuối cùng cha cũng tỉnh rồi, cha hù chết Hằng Hằng, nhưng mà Hằng Hằng không sợ tí nào đâu! Bởi con tin cha nhất định sẽ tỉnh lại, cha là người lợi hại nhất trên đời.” Được rồi, thật ra cậu có sợ hãi một chút nhưng không để cha biết là được.

Tư Kình Vũ nhìn cái đầu nhỏ bên giường, muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhưng lại phát hiện mình không nhúc nhích được. Trên mặt hắn hiện ra một tia nghi hoặc, đứa trẻ này gọi hắn là cha, thật kì quái!

“Anh Kình Vũ, anh có thể tỉnh lại em thực sự rất mừng.” Nhan Nghiên cầm lấy tay hắn, sắc mặt hắn thoạt nhìn đã tốt lên rất nhiều, chỉ là ánh mắt có vẻ là lạ. “Anh Kình Vũ, em đã thông suốt rồi, em sẽ không rời xa anh nữa. Em nhận lời anh, em và Tử Hằng nhất định sẽ ở bên cạnh anh, anh sẽ cho em một cơ hội chứ?”

Tư Kình Vũ hoàn toàn không hiểu tình huống hiện giờ, cô gái này rất đẹp, ánh mắt nhìn hắn cũng rất thâm tình. Không hiểu sao, thấy cô lòng hắn liền mềm mại, hắn muốn chạm vào mặt cô.

Nhan Nghiên thấy hắn không trả lời, nghĩ hắn vừa tỉnh lại không chừng chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô lại đi nói những lời này. Cô lập tức đổi chủ đề: “Anh Kình Vũ, anh cảm thấy thế nào rồi? Có không thoải mái ở đâu không, hay anh muốn uống nước?”

Tư Kình Vũ dồn hết khí lực, rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác, hắn khàn giọng hỏi: “Cô nói, tôi là anh Kình Vũ à?” Dáng vẻ kia của hắn dường như không biết mình là ai?

Nhan Nghiên sửng sốt, không hiểu vì sao hắn lại hỏi cô như thế, cô lập tức nói: “Anh đương nhiên là anh Kình Vũ của em, Kình Vũ, anh làm sao vậy, có phải không thoải mái ở đâu không? Em là Nhan Nghiên đây, anh không nhớ sao?”

Nhan Nghiên? Nhan Nghiên là ai? Tư Kình Vũ ủ rũ, hắn có nhiều lời muốn nói nhưng từ ngữ lộn xộn hết cả. Cuối cùng hắn chậm rãi hỏi : “Tôi là ai ? Cô là ai ?”

Những lời này làm cho Nhan Nghiên hoàn toàn ngây dại, cô hoài nghi mình có nghe nhầm không, anh Kình Vũ lại hỏi cô hắn và cô là ai ? Hắn là ai, là Tư Kình Vũ, là người đàn ông cô yêu nhất, là cha của Tử Hằng, là tổng tài của Thao Thiết.

Vẻ mặt Tử Hằng cũng trở nên hoang mang, cha thật kì quái. Tại sao lại hỏi mình là ai ? Giống như cha không biết cậu và Tiểu Nghiên ? Tử Hằng vội vàng nói : “Cha, Cha không nhớ sao ? Con là Hằng Hằng đây ? Đây là Tiểu Nghiên, cha không nhớ gì sao?”

Tư Kình Vũ thực sự không nhớ rõ. Không thể tưởng tượng được chuyện này lại xảy ra với hắn, hắn quả thực đã mất ký ức. Nhan Nghiên cảm thấy mình sắp phát điên, Tư Kình Vũ không nhớ ra cô, không nhớ hắn là ai, cũng không nhớ cả Tử Hằng nữa.

Hằng Hằng? Tư Kình Vũ nhìn vào mắt cậu bé, hắn cố sức tìm tòi trong đầu xem Hằng Hằng là ai? Nhưng đầu óc vẫn là một mảng trống rỗng. Nhìn lại thì thấy Nhan Nghiên đang nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, hắn biết cô sao? Hắn với cô có quan hệ thế nào? Cậu bé kia gọi hắn là cha, quan hệ thật phức tạp, đầu hắn bắt đầu đau, đau dữ dội.

Nhan Nghiên thấy hắn nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, cô lập tức nhấn chuông báo ở đầu giường. Trong chốc lát bác sĩ đã chạy vào, Nhan Nghiên vội vang hỏi: “Bác sĩ, không phải ông nói anh ấy không sao à? Vì sao anh ấy không nhớ chúng tôi, hơn nữa cũng không nhớ mình là ai?”

Vị bác sĩ sững sờ, liền cho Nhan Nghiên và Tử Hằng ra ngoài để bọn họ kiểm tra lại. Nhan Nghiên và Tử Hằng đành phải đi ra ngoài trước, thời khắc tối tăm này, Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ đang cau mày trên giường, lòng cô trùng xuống. Đối với cô, xảy ra hậu quả này cô chưa thể thừa nhận được.

Hai người ngồi bên ngoài chờ đợi, Tử Hằng cũng rất lo lắng, nhịn không được liền hỏi cô: “Tiểu Nghiên, sao cha lại quên mất chúng ta? Cha nhìn con như nhìn người lạ vậy, như là chưa bao giờ biết Hằng Hằng?”

“Không sao đâu, Hằng Hằng!” Nhan Nghiên sờ nhẹ lên trán con trai “Cha vừa tỉnh lại, còn chưa hồi phục hoàn toàn cho nên mới không nhận ra chúng ta, chờ cha tỉnh táo lại thì mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Cô chỉ có thể an ủi con trai, cũng là an ủi mình.

Chỉ trong chốc lát bác sĩ đã đi ra, Nhan Nghiên không vội vã đứng lên, ngược lại vị bác sĩ đứng trước mặt cô với vẻ mặt có lỗi nói: “Nhan tiểu thư, lúc trước tôi cũng có nói não bộ của Tư thiếu gia đã bị tổn thương, sẽ ảnh hưởng tới chức năng của bộ phận nào đó trên cơ thể. Hiện tại xem ra trụ não sau ót cậu ấy bị tổn thương, làm cho Tư thiếu mất trí nhớ, cũng sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ sau này nữa.

“Cái đó…nghĩa là thế nào?” Nhan Nghiên như bị sét đánh, cô chậm rãi đứng lên, rồi dường như bất động “Ý của ông là, dù hiện tại anh ấy có nhận ra tôi, hôm sau cũng có thể sẽ quên?”

“Cũng không loại trừ khả năng này!” Bác sĩ khó xử nối “Tốt nhất trước tiên hãy cho Tư thiếu gia làm kiểm tra tổng thể, hiện giờ thiết bị y tế đã hiện đại, mức độ chính xác càng cao hơn. Còn một điểm nữa, lần này bị thương, ngoài ảnh hưởng đến trí nhớ của Tư thiếu gia còn có thể ảnh hưởng đến chỉ số IQ của cậu ấy nữa!”

“Là thế nào chứ?” Nhan Nghiên nắm chặt tay, cô cho rằng mình đủ kiên cường, chuyện gì cũng có thể chịu được. Nhưng đả kích này làm cô choáng váng, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

“Hiện tại tôi không thể kết luận chắc chắn, chỉ có thể chờ thân thể Tư thiếu gia hồi phục rồi làm kiểm tra.” Vẻ mặt bác sĩ cảm thông nhìn cô, người bệnh kia là một nhân vật đặc biệt, nếu thật sự ảnh hưởng đến chỉ số IQ thì đúng là một việc khó có thể tiếp nhận.

Nhan Nghiên đờ đẫn gật đầu, lại đờ đẫn hỏi: “Bác sĩ, nếu như hiện tại để anh ấy chuyển viện đến Bắc Kinh chắc là không vấn đề gì chứ?” Cô chỉ có thể mong chờ sau khi trở lại Bắc Kinh kết quả sẽ tốt hơn.

Bác sĩ nghĩ ngợi rồi trả lời: “Tư thiếu gia quả thực đã phẫu thuật thành công, không có bất kỳ phản ứng phụ nào. Tạm thời ở lại đây quan sát hai ngày, nếu Tư thiếu gia không xảy ra phản ứng tiêu cực gì, lúc ấy chuyển viện cũng không muộn.”