Nhan Nghiên chưa từng có cảm giác thời gian trôi qua lại dài dằng dặc đến vậy. Tư Kình Vũ được đưa vào phòng giải phẫu lúc 3 giờ chiều, mà
hiện tại đã là chín giờ tối, sáu tiếng đồng hồ đã trôi qua mà vẫn chưa
thấy Tư Kình Vũ được đưa ra. Cô rất sợ hãi, sợ hãi Tư Kình Vũ sẽ mãi mãi nằm bên trong. Cô không thể nào tưởng tượng được, nếu như điều ấy xảy
ra, cô sẽ chết mất.
Âu Thì Khiên đang liên lạc về Bắc Kinh, hiện tại không liên lạc được
với Tư Lập Hạ, Tống Ngọc San đã được đưa đến bệnh viện, tinh thần không
ổn định, phải tiêm thuốc an thần bà ta mới bình tĩnh lại. Sau tất cả mọi chuyện xảy ra, Nhan Nghiên mới biết rõ mình đã làm những gì. Năm đó, Tư gia làm cho cô tan cửa nát nhà, ngày hôm nay cô lại làm Tư Kình Vũ tan
cửa nát nhà. Nhận thức được điều này, cô lại càng muốn khóc. Rốt cuộc,
so với Tống Ngọc San, Tư Thành Đống, cô có khác gì họ cơ chứ?
Tử Hằng vẫn nằm trong ngực cô, ôm eo cô nói: “Tiểu Nghiên đừng sợ,
cha lợi hại như vậy nhất định sẽ không sao đâu.” Tiểu Hằng nói như vậy,
mặt lại chui vào lòng Nhan Nghiên. Cậu thực sự cũng sợ hãi, cha chảy rất nhiều máu, người cha mà cậu vẫn cho là mạnh mẽ không thể đánh gục rõ
ràng cũng đã ngã xuống. Cậu thực sự lo sợ, cha vào căn phòng kia còn có
thể trở ra nữa không?
Âu Thì Khiên mua bữa tối cho hai mẹ con nhưng Nhan Nghiên thật không
có lòng dạ nào. Tử Hằng phải nói nếu cô không ăn, cậu cũng không ăn,
Nhan Nghiên mới miễn cưỡng uống hộp sữa. Âu Thì Khiên đã an bài cho bọn
họ một phòng để nghỉ ngơi nhưng Nhan Nghiên không chịu rời khỏi phòng
giải phẫu dù chỉ một bước, Tử Hằng đương nhiên cũng không chịu rời đi,
Âu Thì Khiên thật không còn cách nào.
Đến mười hai giờ đêm, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng mở. Nhan
Nghiên vội vã chạy lại: “Bác sĩ, bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi? Anh ấy
an toàn rồi đúng không, phẫu thuật thành công, đúng không?”
Chồng? Vị bác sĩ có chút nghi hoặc, nhưng lập tức lên tiếng: “Phẫu
thuật cơ bản đã thành công, viên đạn trong đầu Tư thiếu gia đã được lấy
ra, tạm thời không còn nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng vì vị trí viên đạn khá đặc thù, tuy đã được lấy ra song viên đạn đã đụng vào bộ phận thần
kinh não gây ảnh hưởng, rất có thể sau này sẽ ảnh hưởng đến năng lực
sinh lý của Tư thiếu gia.”
“Cái gì, năng lực sinh lý là cái gì?” Nhan Nghiên nghe rất mơ hồ, ban đầu nói là phẫu thuật thành công, cô đã rất vui mừng. Nhưng lại nghe
ảnh hưởng đến năng lực sinh lý, cô lại phát run.
“Hiện tại tôi cũng không thể đoán chắc được.” Vẻ mặt bác sĩ khó xử,
“Có thể là khả năng nói chuyện, hoặc hành động, hoặc có thể là trí nhớ.
Hiện tại chỉ có thể chờ Tư thiếu gia tỉnh lại tôi mới có thể kết luận.”
Nhan Nghiên không nói nên lời, cô nên vui hay khóc đây? Tư Kình Vũ
không làm sao, cô hẳn là vui vẻ, nhưng nếu hắn thật sự không thể nói
được, với tính cách của hắn, chắc chắn không chịu nổi. Rốt cuộc Tư Kình
Vũ cũng được đưa ra, hắn nằm trên giường bệnh, đi bên cạnh còn có y tá
phụ giúp cầm các thiết bị. Hiện tại hắn được đưa tới phòng bệnh riêng.
Sắc mặt hắn rất nhợt nhạt, nếu không phải còn nghe thấy tiếng hô hấp, cô thậm chí hoài nghi liệu hắn có còn sống không. Nhan Nghiên đột nhiên khóc như mưa, Tử Hằng vội kéo cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nghiên, đừng
khóc, cha sẽ tỉnh lại, sẽ không có việc gì đâu.”
Nhan Nghiên sờ đầu con trai, hẳn cậu đã mệt lắm rồi, cô ôm cậu sang
phòng nhỏ bên cạnh, đặt cậu bé nằm xuống: “Hằng Hằng, ngoan, con ngủ
trước đi, khi con tỉnh dậy có khi cha đã không sao rồi.”
Tử Hằng thực sự mệt mỏi, cậu cũng lo lắng cho cha, thực sự không thấy buồn ngủ chút nào. Cậu lại an ủi Nhan Nghiên rồi mới chợp mắt ngủ. Nhan Nghiên ra khỏi phòng bệnh, lại thấy trợ lý của Tư Kình Vũ, Triệu Ngạn
Thư chạy đến. Triệu Ngạn Thư thấy cô cũng không bất ngờ, chỉ hỏi về tình trạng của Tư Kình Vũ.
Nhan Nghiên ngồi xuống một bên ghế dài rồi nói: “Anh ấy vừa làm xong
phẫu thuật, còn hôn mê. Trợ lý Triệu, phiền anh trước mắt xử lý chuyện ở công ty, chuyện Tư Kình Vũ bị trọng thương nằm viện tạm thời cũng đừng
để bên ngoài biết.”
Triệu Ngạn Thư gật đầu, đẩy kính nói: “Tư tổng không sao chứ! Chuyện
này không thể giấu được lâu, những quyết sách trọng đại của công ty đều
phải có chữ ký của Tư tổng mới có thể tiến hành. Mà ở Bắc Kinh đã lan
tin Tư phu nhân bị bắt cóc, hiện tại cũng đồn đại Tư thiếu gia bị hại,
nếu như Tư thiếu gia không xuất hiện, chỉ sợ người trong Thao Thiết sẽ
loạn.”
“Chẳng lẽ không còn ai khác sao, chẳng lẽ một ngày không có Tư Kình
Vũ thì công ty sẽ sụp đổ sao?” Nhan Nghiên nhất thời phẫn nộ, sau lại
cảm thấy lời nói của mình có phần quá khích. Tư Thành Đống chết, Tư Kình Vũ hiện vừa là tổng tài vừa là chủ tịch, chuyện của công ty đương nhiên dựa hết vào hắn. Hắn biến mất một ngày, đối với công ty quả thực ảnh
hưởng rất lớn. Cô nhỏ tiếng nói: “Anh ấy có tỉnh lại thì anh ấy cũng là
người, anh ấy cần nghỉ ngơi, không thể nào làm việc hai mươi tiếng đồng
hồ mỗi ngày được.”
Triệu Ngạn Thư nhìn từ cửa sổ vào thấy Tư Kình Vũ còn nằm bên trong,
cũng không dám nói gì thêm. Chỉ có thể chờ mong ngày mai Tư thiếu gia
tỉnh lại, dù cho hôm nay cổ phiếu của Lang Ức hay Thao Thiết bắt đầu tụt giá chóng mặt từ giữa trưa cũng đành chịu. Bên ngoài lời đồn đã lan ra
loạn cả lên, hắn đoán trước, đầu phiên giao dịch ngày mai, giá cổ phiếu
của Lang Ức và Thao Thiết cũng sẽ không khả quan.
“Trợ lý Triệu, anh một mạch đên đây chắc cũng vất vả lắm, về khách
sạn nghỉ ngơi trước đi! Nơi này cứ để tôi là được!” Nhan Nghiên thản
nhiên nói, trong đầu cô vẫn nhớ lời bác sĩ, không biết khi Tư Kình Vũ
tỉnh lại, hắn sẽ ra sao.
Triệu Ngạn Thư nhìn sắc mặt Nhan Nghiên, lại nhìn vào phòng bệnh, chỉ gật đầu nhẹ.
Nhan Nghiên đứng thật lâu không bước vào phòng bệnh, cô hẳn là nên
vào cùng hắn, nhưng bây giờ cô thật không có dũng khí. Tư Kình Vũ trong
suy nghĩ của cô luôn cường đại mạnh mẽ, lúc này trông hắn rất yếu ớt,
làm cho cô hoảng sợ.
Lúc này Âu Thì Khiên đã đi tới, cô ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười:
“Cảnh sát Âu, anh vì anh ấy đã làm mọi chuyện rồi, lúc này đã có tôi ở
đây, anh có thể trở về nghỉ ngơi rồi.”
Âu Thì Khiên cúi đầu nhìn người phụ nữ này, hắn thật không rõ cô là
người thế nào. Buổi sáng bọn họ đã gặp cô cầm súng chĩa vào Tống Ngọc
San, rồi bà ta và Tư Kình Vũ đồng thời bị Âu Dạ bắt cóc, mà lúc Tư Kình
Vũ bị thương cô lại biểu hiện tình yêu vô cùng sâu đậm với Tư Kình Vũ.
Lúc vừa rồi, cô lại gọi Tư Kình Vũ là chồng. Hắn đương nhiên biết rõ Tư
thiếu gia chưa kết hôn, mà vị tiểu thư này với Tư đại thiếu gia vốn có
tư thù. Hiện giờ cô chính là kẻ khả nghi bắt cóc Tống Ngọc San, hắn đang do dự có nên bắt cô không. Nhưng bây giờ Tư thiếu lâm vào cảnh này,
thân nhân cũng không có bên cạnh, chỉ còn có một mình Nhan Nghiên.
Hắn thở dài: “Âu Dạ đã chạy thoát, hắn đã sắp xếp người tiếp ứng ở
hải phận quốc tế, chúng tôi không bắt được. Bởi vì thân phận của hắn rất đặc biệt, nếu như muốn bắt hắn phải thông qua các thủ tục ngoại giao
phức tạp, e rằng khó có cơ hội.”
“Nói cách khác hắn không có việc gì hết, còn ở nước ngoài nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.” Nhan Nghiên ngẩng đầu hỏi.
Âu Thì Khiên gật đầu: “Hiện tại Trung Quốc và Pháp quan hệ rất nhạy
cảm, hồ sơ vụ án tôi đã đệ trình rồi, nhưng cấp trên chỉ thị là buông
trước nói sau. Nhan Nghiên, cô cũng liên quan đến vụ án, hay là cô đến
cục cảnh sát ghi khẩu cung đi!”