Âu Thì Khiên càng ngày càng hoảng sợ, ở thủ đô này, ai dám lái máy
bay trực thăng cơ chứ, Tư Kình Vũ thì ngược lại, ban đầu cũng có vài
phần kinh ngạc, nhưng lập tức không cảm thấy bất ngờ gì. Còn Âu Dạ ngồi
phía sau, hắn không ngờ là cảnh sát được gọi tới, lại khẳng định cũng
ngờ tới nếu như mình đuổi tới, hắn sẽ không dễ dàng đi được. Điều đó có
nghĩa là máy bay trực thăng đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước đó.
Lúc này xe hơi dừng lại, Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng thật chặt, tay khác
giữ lấy Nhan Nghiên trong lòng theo bản năng. Phía trước sương khói mịt
mờ, không gian mơ mơ hồ hồ. Hắn nghe thấy Âu Thì Khiên nói: “Bọn họ thả
bom khói, muốn đi bắt người đây mà”. Nói xong, Âu Thì Khiên mở cửa xe,
mang theo hai gã cảnh sát xuống dưới: “Tư thiếu, mọi người chờ ở bên kia trước đi, chúng tôi đi xuống xem xét một chút”.
Tư Kình Vũ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, Tử Hằng cũng không sợ
hãi cho lắm, những gì đang trải qua bây giờ cũng không thấy bất ngờ. Chỉ là xung quanh dày đặc sương khói sặc sụa, Tử Hằng ho hai tiếng, nói với Tư Kình Vũ: “Tiểu Nghiên, mẹ ở đâu?”
Nhan Nghiên đang nằm trong ngực Tư Kình Vũ, vừa nghe tiếng con trai lập tức đáp lại: “Hằng Hằng đừng sợ, mẹ ở đây!”
Tử Hằng vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra cầm lấy tay mẹ nói: “Con không sợ, con phải bảo vệ Tiểu Nghiên”.
Tư Kình Vũ ngồi bên nghe được trong lòng vừa xót xa vừa khó chịu, hắn ôm Nhan Nghiên và con trai chặt hơn nói: “Cha ở đây, cha sẽ không để
cho bất cứ ai làm hai người tổn thương”.
“Thật khiến người ta cảm động làm sao, các người đã hết đường lui
rồi, không bằng đi theo tôi đi!” Một giọng nói quen thuộc vang lên,
chẳng biết từ lúc nào, Âu Dạ đã đứng bên cạnh cửa xe.
Tư Kình Vũ quay đầu, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Âu Dạ, theo
sau hắn còn có vài người, bên ngoài không có lấy một tiếng động nào. Bên người Âu Dạ có vài kẻ từng là lính đặc công của một số quốc gia, không
có nhiệm vụ đặc biệt tuyệt đối không được điều động. Vừa rồi máy bay
trực thăng trên đầu chính là đặc công do hắn điều tới. Tư Kình Vũ nghĩ
đến điều này nên mới gọi cảnh sát đến. Nhưng không nghĩ là hắn ta dám
cho máy bay trực thăng đến tận thủ đô, điều động đặc công đánh lén cảnh
sát. Hành động như vậy, chỉ sợ là sau này hắn ta khó có thể nhập cảnh
được. Hắn cười cười: “Tôi có thể đi theo các người, còn họ đối với anh
là vô dụng, thả bọn họ đi!”
“Không được, Vũ!”, giọng nói của Âu Dạ với Tư Kình Vũ vẫn cực kì thân mật, “Bọn họ rất có ích đấy, anh biết mà, tôi không muốn làm anh buồn
lòng. Anh đã không bỏ rơi được họ, chúng ta đem họ theo cùng, anh nói
xem có được không?”.
Tư Kình Vũ hiểu rằng nói gì cũng là vô ích, hắn ôm con trai rồi nói với Nhan Nghiên: “Chúng ta xuống xe thôi!”
Khu vực này khắp nơi đều là núi non, máy bay trực thăng không tìm
được chỗ hạ cánh nên phải đáp xuống một bãi cỏ. Sương mù bắn ra đã tản
đi, Âu Thì Khiên và đám cảnh sát đều bị đánh ngất xỉu trên mặt đất. Tư
Kình Vũ không nhìn thấy máu, có nghĩa là Âu Dạ đã nương tay, không giết
người. Có điều nếu giết người chỉ sợ tình huống sẽ xoay chuyển.
Nhan Nghiên nhìn Âu Dạ, rồi lại nhìn Tử Hằng nằm trong ngực Tư Kình
Vũ, bắt gặp đôi mắt to đang nhấp nháy của Tử Hằng, cô cầm tay con trai
nói: “Sư phụ, dù anh có mang tôi theo cũng không thay đổi được gì đâu!”
“Có thể thay đổi được điều gì hay không là do tôi định đoạt. Nhan
Nghiên, cô đúng là một cô bé ngây thơ, từ trước đến nay tôi là người
hiểu cô rõ nhất mà, lên đi!”, Âu Dạ kéo Nhan Nghiên xuống xe, chỉ vào
chiếc thang dây bên kia nói.
Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ, hắn gật nhẹ đầu với cô, cô liền leo lên
trước. Còn Tư Kình Vũ để Tử Hằng ôm lấy cổ mình, leo lên sau. Nhan
Nghiên yên vị, nhìn Tư Kình Vũ bước lên cùng với Tử Hằng, cô liền đứng
dậy ôm lấy Tử Hằng. Lúc này Nhan Nghiên đang cực kì sợ hãi, cô không
biết chính xác thứ mà Âu Dạ muốn, nếu Âu Dạ đưa bọn họ rời khỏi Trung
Quốc để đến Pháp thì không chừng họ sẽ bị hắn giam cầm.
Tư Kình Vũ ngồi bên cạnh cô, cầm lấy tay trấn an cô, ý là cô không
cần lo lắng, mọi chuyện đã có hắn. Hắn vừa định nói chuyện với Tử Hằng,
thấy Tử Hằng nằm trong ngực Nhan Nghiên, không buồn phản ứng. Hắn liền
xoa đầu con trai, đưa mắt nhìn qua Âu Dạ.
Âu Dạ ngồi xuống bên cạnh Tư Kình Vũ, thang dây đã được thu lên, hắn
ta thấy mặt Tư Kình Vũ không đổi sắc, vẫn giữ vẻ thong dong bình tĩnh
thì nói: “Vũ, anh không lo lắng nhỉ, không muốn hỏi tôi đưa anh đi đâu
sao?”
Tư Kình Vũ cười: “Cậu đưa tôi đến chỗ nào quan trọng sao? Âu Dạ, đây
là Trung Quốc, không phải nước Pháp. Rời khỏi thủ đô, cậu có thể đưa tôi đi đâu chứ?”.
“Cũng không chắc!”, Âu Dạ cười đầy ẩn ý, sau đó đặt sự chú ý lên Tử
Hằng đang mở to đôi mắt nhìn mình. Tiểu quỷ này từ lúc lên máy bay cứ
nhìn chằm chằm vào mình. “Hằng Hằng, sao vậy? Đừng sợ, chú sẽ chăm sóc
cháu”.
“Chú à, chú thật quái dị, vì sao chú nhất định phải bắt cả nhà cháu
đi vậy? Cha cháu không thích chú, mẹ cháu không thích chú, cháu cũng
không thích chú, chú cần gì phải nhất định bám theo gia đình cháu?”, Tử
Hằng không sợ Âu Dạ chút nào, giọng nói chuyện với Âu Dạ cũng hết sức rõ ràng rành mạch.
“Chú mời mọi người đi chơi không được sao?” Không hổ là con trai Tư
Kình Vũ, tuổi nhỏ mà đã phải trải qua nhiều chuyện nhưng lại không chút
sợ hãi, còn dám chất vấn lớn tiếng như vậy. “Cháu xem, ngồi từ trên máy
bay nhìn xuống mặt đất, có thể thu vào tầm mắt cả thành phố Bắc Kinh
này, đẹp biết bao!”.
Tử Hằng nhìn xuống mặt đất thật, máy bay trực thăng đúng là bay không cao lắm, đủ để họ ngắm cả thành phố không thiếu chỗ nào. Tử Hằng ngạc
nhiên mở to hai mắt, rồi lập tức tự véo má mình: “Cảnh lúc này có đẹp
mắt thì sao nào, thứ đẹp đẽ phải xem cùng người mình yêu mến thì mới vui vẻ, cháu thì lại không thích chú, còn lâu mới muốn ở cùng một chỗ với
chú”.
“Bởi vì cháu chưa thân thiết với chú nên mới không thích. Có lẽ cháu
chơi với chú một thời gian thì sẽ thích chú”, ngược lại Âu Dạ vô cùng
kiên nhẫn dụ dỗ Tử Hằng.
Nhan Nghiên vốn định giữ chặt lấy Tử Hằng, không cho Tử Hằng nói tiếp nhưng Tư Kình Vũ lại đè tay cô lại, hắn vô cùng tin tưởng Tử Hằng, đứa
trẻ này tuy còn nhỏ nhưng những lời nói ra lại chứa đầy hàm ý, rất có
sức công kích.
“Cháu không thích chú!”, Tử Hằng bình thản đi tới trước mặt Âu Dạ,
“Ông chú quái dị này, chú thật sự quá kì lạ rồi đấy. Bà kia tuy đã làm
vô số chuyện xấu nhưng chưa từng hại chú! Nhưng hết lần này đến lần khác chú muốn thiêu bà ấy, giết bà ấy. Cha cháu bắt nạt mẹ chứ có bắt nạt
chú đâu! Thế mà chú cứ muốn gia đình cháu ngồi trên máy bay với chú, còn đánh ngã những người cảnh sát kia nữa! Có phải chú quá rảnh rỗi không!
Tính cách kì quái, không có người chơi cùng nên mới đến đùa giỡn gia
đình cháu”.
Âu Dạ đầu tiên là sững sờ, sau đó thì cười ha ha. Tiểu quỷ này thật
sự đáng yêu quá. “Hằng Hằng, chú không rảnh rỗi mà là chú yêu quý cha
cháu, muốn mời cha cháu đến nhà chú làm khách đó”.
“Nhưng cha cháu không thích chú, không muốn đến nhà chú làm khách!
Chú đơn giản là muốn mời cha cháu đến chơi nhà, nhưng đây không phải là
mời mà là bắt cóc”.