Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 191: Không tìm thấy Tống Ngọc San




Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Nhan Nghiên không ngủ được, sau khi Tư Kình Vũ tiếp hai cuộc gọi đến thì hắn cũng chưa về phòng, trong căn phòng này, chuyện gì cũng không hỏi, không nghĩ , coi mọi chuyện bên ngoài như không tồn tại. Nhưng làm sao có thể được? Cha hắn vừa mới mất, hơn nữa chết rất đáng sợ! Mẹ hắn bị tình nghi là thủ phạm, vậy mà hắn lại coi như không có chuyện gì. Nhan Nghiên càng tỉnh táo lại càng sinh ra cảm giác bối rối. Chuyện đã đến nước này, đã mất kiểm soát!

Cô nghĩ đến mục đích của sư phụ, theo như Tư Kình Vũ nói thì mục đích của Âu Dạ chính là Tư Kình Vũ. Nhưng cô không rõ hắn ta trả thù vì bị Tư Kình Vũ cự tuyệt hay là do mục đích nào khác. Nếu quả thật là Âu Dạ làm thì hắn ta nên biết làm vậy càng khiến Tư Kình Vũ hận hắn, thậm chí sẽ không đội trời chung.

Tư Kình Vũ đi vào, hắn nằm lên giường, ôm cô từ phía sau. Hắn biết rõ Nhan Nghiên chưa ngủ, đối với bọn họ, có thể lẳng lặng ở bên nhau cũng là điều rất khó có được.

“Người chết trên giường cùng cha anh là Elisa!” Nhan Nghiên đưa lưng về phía hắn : “Elisa là y tá của tôi, sau khi cha anh đến Mĩ, tôi có gặp lại ông ta, khi đó ông ta liền quen với Elisa. Elisa là người phụ nữ rất dịu dàng, cha anh tình cờ quen cô ấy, về sau bọn họ phát sinh quan hệ tôi cũng đã biết. Elisa là người của sư phụ, cô ấy làm vậy chắc hẳn do sư phụ sắp xếp.”

“Đừng nói những lời này!” Tay Tư Kình Vũ che trên bụng cô, còn trượt xuống dưới một chút: “Nếu như em không ngủ được, chúng ta có thể tiếp tục.”

“Tư Kình Vũ, những chuyện này đã xen ngang giữa chúng ta, chúng ta không thể coi như không có gì.” Nhan Nghiên không ngăn cản hắn, hiện tại cô không có tâm trạng làm gì nữa. Mà cuộc điện thoại vừa rồi của Tư Kình Vũ chắc hẳn có liên quan đến cha mẹ hắn: “Thực ra tôi đã nghĩ Elisa chính là một quân cờ rất quan trọng. Hôm nay tôi gặp Vương Đồng, cô ấy nói không tin cha anh có thể làm ra chuyện như vậy, người ông ta yêu rất có thể chính là mẹ anh.”

Tư Kình Vũ rút tay về, vài lời nói lạnh băng của Nhan Nghiên làm cho hắn không hứng thú. Hắn ngồi dậy, vốn định châm điếu thuốc, nhìn Nhan Nghiên, hắn nói: “Những điều này dĩ nhiên không quan trọng, mẹ tôi đã được chứng minh trong sạch. Vừa rồi cảnh sát gọi tới, vụ án đang có tiến triển mới.”

Nhan Nghiên ngồi dậy, nhìn vẻ mặt âm trầm lạnh băng của hắn, trong lòng cô sinh ra một suy nghĩ đáng sợ: “Tư Kình Vũ, không lẽ anh dùng phương pháp lần trước cứu Lập Hạ để cứu bà ấy!”

Tư Kình Vũ cười lạnh: “Tôi không cần làm thế, huống chi nơi đây là thủ đô, vụ án này toàn bộ thành phố đều biết. Có lẽ có vài người đang chờ chúng ta giải quyết chuyện này, nhưng có một số chuyện không cần tôi tự mình ra mặt. Thân thể mẹ suy yếu như vậy, còn ngồi xe lăn. Điểm đáng ngờ đầu tiên chính là tại sao bà lại từ phòng bệnh của mình qua phòng cha. Bà ở tầng tám, cha lại ở tầng 7 , bà muốn tự mình ngồi lên xe lăn, lại đến thang máy, với tình trạng sức khỏe hiện tại của bà là điều không thể.”

Nhan Nghiên thở nhẹ, Tư Kình Vũ nói rất đúng, nơi đây tốt xấu cũng là địa bàn của hắn, nếu như nghi phạm là mẹ hắn, với một câu của hắn, ai cũng không dám qua loa giải quyết. Tư Kình Vũ chỉ cần vài cuộc điện thoại, không nói đến vụ án này có điểm đáng nghi, nhưng ngay cả không có điểm đáng nghi, Tư Kình Vũ cũng có thể tạo ra nó.

“Nhan Nghiên, tôi hi vọng em không can thiệp vào chuyện này, một chút cũng không.” Tư Kình Vũ nói những lời này rõ ràng có ý cảnh cáo.

Nhan Nghiên cứng đờ, cô quả thật không xen vào, cô cũng không nghĩ sẽ dây dưa đến chuyện này. Dù vậy cô vẫn hỏi: “Nếu như quả thực có liên quan đến cả tôi, vậy anh tính sao?”

Tư Kình Vũ nheo mắt, trên mặt có chút xảo quyệt. Khóe miệng hắn nhếch lên.Nhan Nghiên nghiêng thân thể, lộ ra bờ vai trắng nõn, trên đầu vai vẫn còn vết đỏ. Đôi mắt xanh hiện rõ khiêu khích, hắn nắm cằm cô nói: “Như vậy tôi sẽ đối phó với em như những kẻ khác, hủy hoại em, làm em trắng tay, kể cả Tử Hằng!”

Nhan Nghiên hẳn là nên sợ hãi, nhưng không, cô cười nhẹ. Lúc này Tư Kình Vũ không chịu buông tha cô, mà cô lại không có khả năng ở bên hắn mãi mãi.

Thấy cô không nói gì, hắn cảm thấy hoảng hốt, nâng cằm cô, hôn cô, nói: “Cho nên, Nhan Nghiên, không cần khiêu chiến tôi, em sẽ không chịu được hậu quả đâu.”

Nhan Nghiên nhắm nghiền mắt, bọn họ đã đi đến bước này, có nhiều lời cũng vô dụng.

Tư Kình Vũ rất tức giận, rõ ràng không nên như thế này, nhưng chỉ cần động đến vết thương của nhau sẽ lập tức có tổn thương thêm. Hắn cắn môi dưới của cô: “Nhan Nghiên, em nhận lời tôi đi, sẽ không làm chuyện ngu ngốc gì nữa.”

Nhan Nghiên nhắm mắt lại, mặc hắn hôn, chân của cô thậm chí còn quấn lên eo hắn, dẫn dắt hắn tiến tới.

Trời còn chưa sáng, điện thoại của hắn lại vang lên, Tư Kình Vũ mới vừa chợp mắt liền bị đánh thức, tiếp điện thoại, đầu dây bên kia báo: “Tư thiếu, không tìm thấy Tư phu nhân!”

Tư Kình Vũ bật dậy, gầm lên : “Sao lại không thấy, không phải tôi bảo cậu trông mẹ tôi sao?”

“Tôi, tôi cũng không biết, rõ ràng tôi trong coi bên ngoài phòng bệnh. Chỉ vào toilet một lúc, lại phát hiện cửa phòng bệnh mở, Tư phu nhân không có bên trong.” Bên kia cũng cực kì khẩn trương: “Tôi đã tìm khắp nơi cũng không thấy bà ấy!”

“Bác Thanh đâu? Không phải bác Thanh đến chăm sóc bà sao? Tư Kình Vũ xuống giường mặc quần áo. Vợ chồng vú Bảo hai ngày trước đã rời khỏi Tư gia, đi cùng Vương Đồng đến nơi khác ở. Tư Kình Vũ cũng chấp nhận, hiện tại hắn không có tâm tình theo dõi Vương Đồng. Với bộ dạng bây giờ của Trương Dư Hàng, cô ta chạy không thoát, cũng không gây ra sóng gió được nữa. Cho nên chuyện chăm sóc mẹ liền để bác Thanh lo.

“Bác Thanh? Không thấy bác Thanh !” Người bên kia đổ mồ hôi, hiện tại Tống Ngọc San đang được phóng thích, nếu không tìm thấy, có thể sẽ bị cho rằng bà ta sợ tội bỏ trốn.

Nhan Nghiên cũng đã tỉnh, cô vừa nghe đến bác Thanh, tâm liền hoảng hốt, bác Thanh chăm sóc Tống Ngọc San thì chẳng khác nào dê vào hang cọp, chẳng nhẽ Hàn cũng bắt đầu hành động rồi sao?Không đúng, một loạt chuyện xảy ra chắc chắn đều dính dáng tới Vệ Tề Hàn.

Tư Kình Vũ mặc quần áo xong, nhìn Nhan Nghiên ngồi dậy, hắn nói: “Tôi đi xuống dưới một lúc, em tiếp tục ngủ đi!”

Nhan Nghiên muốn nói nhưng lại thôi, cô nên gọi một cuộc điện thoại.