Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Bọn họ đến siêu thị mua thực phẩm, Nhan Nghiên không chỉ mua xương
sườn, còn mua cá, cô nhớ rõ Tư Kình Vũ thích ăn cá, đặc biệt là cá sốt.
Về đến nhà, cô để Tử Hằng và cha cậu đi chơi, còn mình trở thành bà nội
trợ, cô định ở nhà ba ngày để nghỉ ngơi.
Tuy Nhan Nghiên đã lâu không nấu cơm nhưng tay nghề vẫn không bị sa
sút, lúc mổ cá, một dao chém xuống vừa sắc bén vừa nhanh nhẹn. Ở Tư gia
nhiều năm như vậy, phải trải qua cuộc sống người hầu, mấy thứ như việc
nhà hay nấu ăn hoàn toàn không làm khó được cô.
“Đã lâu không thấy em nấu cơm”, không biết Tư Kình Vũ xuất hiện phía
sau cô từ lúc nào, nhìn cô buộc gọn mái tóc dài, đeo tạp dề, Nghiên
Nghiên thực sự là bà chủ gia đình, một cô gái bé nhỏ. Tư Kình Vũ không
hiểu sao có chút cảm động, cho tới bây giờ hắn không biết mình cũng sẽ
hướng tới cuộc sống như vậy.
Nhan Nghiên vừa mổ cá xong, tay đầy máu, đúng lúc Tư Kình Vũ lên
tiếng làm cô giật mình hoảng sợ, xoay người nhìn hắn: “Lâu rồi em không
nấu cơm ư? Anh nên chuẩn bị thuốc đau dạ dày đi, nếu có vấn đề gì em
không chịu trách nhiệm đâu”. Hơi thở của cô hơi dồn dập, phòng bếp rộng
rãi vì sự có mặt của hắn trở nên chật chội hơn, khiến hô hấp cũng khó
khăn.
Tư Kình Vũ bật cười: “Chỉ cần là em làm, cho dù là thuốc độc anh cũng ăn hết”, Tư Kình Vũ không quen nói lời đường mật, nói xong câu đó,
chính hắn cũng có chút không tự nhiên. Nhưng khi nghiêng đầu, thấy vành
tai Nhan Nghiên đỏ bừng, khóe miệng của hắn tràn đầy sự vui vẻ.
Nhan Nghiên bị lời của hắn làm cho xấu hổ đỏ mặt, vành tai cô càng
nóng hơn khi thấy nụ cười trên khóe miệng hắn. Làm thế nào một người đàn ông, khi xảy ra chuyện như vậy rồi mà còn có thể ở đây trêu chọc cô. Lẽ nào hắn thật sự không quan tâm sao? “Tốt quá, em có bỏ thạch tín vào
thức ăn rồi, lát nữa anh nhớ ăn sạch sẽ đấy!”.
Tư Kình Vũ đợi cô cho cá vào nồi, hắn liền ghé vào tai cô nói: “Em
đối với anh thật tốt, biết anh thích ăn cá, để anh dù có chết cũng được
no bụng!”.
Nhan Nghiên lách ra không kịp, nhìn tư thái vài phần khiêu khích của
hắn, cô quay mặt đi: “Ai biết anh thích cá hay không, em chỉ mua bừa
thôi, ai thèm đi thăm dò sở thích của anh chứ”.
Tư Kình Vũ cười ha ha, ôm lấy eo cô: “Nhan Nghiên, đêm nay chúng ta
đừng quan tâm đến ân oán gì nữa, chỉ có ba người chúng ta, chúng ta tạm
bỏ qua mọi thứ không liên quan, hưởng thụ hết thiên luân chi nhạc (thú vui nghi gia nghi thất), có được không?”
Nhan Nghiên trầm mặc, nhìn mi tâm Tư Kình Vũ có hơi ủ rũ, thực ra hắn vô cùng mệt mỏi rồi. Hơn nữa tình cảnh hiện giờ của Tư gia, chỉ sợ rằng hắn cũng đang u sầu triền miên. Cô vén tóc trước trán, nói: “Còn không
mau đi ra ngoài, phòng bếp nhỏ như vậy, anh ở đây chỉ làm vướng tay
vướng chân em”.
Tư Kình Vũ lại hôn lên vành tai cô: “Đừng nhúc nhích, bảo bối, để anh ôm một lát”. Hắn ép cô càng chặt hơn, hắn hút lấy hơi thở cô, ôm thân
thể cô một cách bình lặng khác thường.
Nhan Nghiên không dám cử động, trên tay cô còn dính máu nên không dám chạm vào hắn. Chỉ là tim đập thình thịch trong ngực, nhưng lại cảm thấy có vài phần ngọt ngào. Cô dùng âm thanh khó có thể thấy nói: “Ai là bảo bối của anh chứ?”
Tư Kình Vũ nghe thấy giọng cô như giọng bé gái ngây thơ, vô thức xoay người cô lại, môi chạm lên môi cô thì thầm nói: “Là em chứ ai, em chính là bảo bối của anh!”.
Nhan Nghiên không hiểu sao lại sợ hãi, mặt đỏ như cà chua, tay vịn
vào cạnh bếp phía sau, bị động đón nhận nụ hôn của hắn. Cô nghĩ hắn chỉ
muốn hôn sơ qua thì dừng lại, không ngờ hắn càng hôn càng sâu. Đầu lưỡi
không biết từ lúc này đã cạy mở hàm răng cô, tiến vào khoang miệng cô,
cuốn lấy lưỡi cô. Hắn một tay ôm trọn thắt lưng cô, thân thể cô bị hắn
nhấc lên, cô giật mình hô một tiếng, thanh âm đều bị hắn nuốt vào miệng.
Tư Kình Vũ biết mình đã mất kiểm soát, nhưng cứ nghe được những lời
ngọt ngào nhỏ nhẹ từ cô là hắn không thể cứu vãn được, thầm nghĩ muốn
càng nhiều càng tốt. Thân thể cô đến là mềm mại, mùi vị cũng hết sức
thanh mát, khiến hắn không thể kiềm chế nổi.
“Lêu lêu, cha và Tiểu Nghiên ở trong này chơi trò thân mật kìa!”,
giọng Tử Hằng từ cửa vang lên, thân hình bé nhỏ của cậu còn dựa vào cạnh cửa phòng bếp.
Lúc này Nhan Nghiên mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đẩy hắn ra,
thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Tử Hằng, mặt cô lập tức đỏ bừng, không dám nhìn
con trai nữa, chỉ cố gắng đẩy hắn ra ngoài.
Tư Kình Vũ nhìn con trai, thằng bé này thật không thức thời, hắn thả
Nhan Nghiên ra, nói từng chữ một với Tử Hằng: “Tử Hằng, con làm liều rồi bỏ chạy là xong sao?”
“Cha, cha nói sẽ đi chơi với con, vậy mà lại đến đây thân mật với
Nhan Nghiên”, Tử Hằng ra vẻ người lớn. “Cha, đừng quấy rầy Tiểu Nghiên
nấu cơm nữa! Tử Hằng đói lắm rồi!”
“Đi ra mau!”, Nhan Nghiên vội đẩy Tử Kình Vũ ra ngoài, “Anh chơi game với Tử Hằng đi, đợi nấu cơm xong em sẽ gọi anh”. Nhan Nghiên nhìn Tử
Hằng, đúng lúc cậu nháy mắt với mình thì trừng mắt, tiểu quỷ này rõ là
cố ý.
Tư Kình Vũ thấy Nhan Nghiên xấu hổ, hôn một cái nữa lên má cô rồi mới ôm lấy Tử Hằng: “Đi nào, đến phòng con”.
Nhan Nghiên quay lưng lại, sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, hít
sâu một hơi mới tiếp tục làm cá sốt. Nhan Nghiên làm ba món đơn giản,
đậu phụ nhồi thịt, xương sườn kho, cá sốt, còn xào thêm một đĩa cải dầu. Tất cả đều là những món ăn gia đình cực kì bình thường nhưng lại rất
hợp khẩu vị Tử Hằng và Tư Kình Vũ. Cái miệng nhỏ của Tử Hằng vừa gặm
xương sườn vừa hấp tấp nói: “Con bảo này, Tiểu Nghiên nấu xương sườn
đúng là ngon nhất đó!”.
“Ăn chậm thôi, không có ai giành ăn với con đâu”. Nhan Nghiên cầm
khăn tay, lau mỡ dính trên miệng Tử Hằng. Còn Tư Kình Vũ gắp vào bát cô
một miếng xương sườn. Nhan Nghiên nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng
của hắn. Cô trừng mắt, con trai còn đang ở đây, hắn không thử giữ ý tứ
một chút sao?
Bữa cơm hôm nay hai cha con Tư Kình Vũ ăn cực kì thỏa mãn, đến khi
Nhan Nghiên và Tử Hằng ăn xong, Tư Kình Vũ còn đem số còn lại ăn hết
sạch. Ăn xong, hắn bắt đầu thu dọn bát đĩa: “Em đưa Tử Hằng đi tắm, bát
đũa để anh rửa”.
Nhan Nghiên kinh ngạc nhìn hắn, Tư Kình Vũ nói đi rửa bát, cô còn
chưa hết kinh hỉ Tử Hằng đã nói: “Oa, cha à. Tiểu Hằng bây giờ đã là đàn ông rồi, Tiểu Nghiên là phụ nữ, sao có thể tắm rửa cho Tiểu Hằng chứ!
Cha, cha đi tắm với con đi!”.
Hôm nay Tử Hằng không giống với bình thường cho lắm, hàng ngày cô tắm rửa cậu đâu có nói nam nữ hữu biệt gì. Cô đỡ lấy bát đũa trong tay Tư
Kình Vũ nói: “Anh cho Tử Hằng đi tắm! Trong nhà chỉ có mấy cái bát này,
em rửa xong nhanh thôi”.
Tư Kình Vũ sững sờ, hắn có nghe lầm không, cô nói “trong nhà”. Một
từ “trong nhà” này khiến hắn mát lòng mát dạ. Hắn dịu dàng nói: “Em nói
đúng, trong nhà chỉ có mấy cái bát này, giao cho em cả đấy!”
Nhan Nghiên nghe được ý tứ trong lời hắn, mất tự nhiên quay mặt đi, cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Tử Hằng lúc thì nhìn mẹ, lúc lại nhìn cha, thở dài một hơi: “Haizz,
hôm nay mọi người đều bận rồi rồi, không có thời gian để ý đến con, có
lẽ con nên tự mình đi tắm thôi!”