Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ cảm thấy máu mình đã lạnh như băng, Nhan Nghiên đứng trước mặt trở nên lạ lẫm khác thường. Những chuyện xảy ra gần đây đều khiêu
chiến giới hạn của hắn. Hắn một mực giúp Nhan Nghiên giải vây, hắn tự
nhủ với mình, là do cô bị khống chế, không thể trách cô. Hắn nghĩ ra đủ
cách biện bạch, thật không ngờ lúc này Nhan Nghiên lại cho hắn đáp án
như vậy.
“Tư Kình Vũ, tôi không muốn lừa dối anh.” Nhan Nghiên nói, chỉ cảm
thấy càng ngày càng lạnh, cô biết rõ rằng, lời này nói ra, cô và Tư Kình Vũ sẽ đi đến bước đường nào, nhưng cô không muốn lừa dối nữa nên mới đi đến bước này. “Tôi không dám nói tôi biết rõ ý định của Âu Dạ, nhưng
những chuyện sắp phát sinh, tôi có dự cảm. Ngày ấy, tôi đi gặp Âu Dạ,
không nghĩ hắn lại giở trò. Hắn thôi miên tôi, chỉ có một câu – Làm cho
Tư gia tan cửa nát nhà. Ở Mỹ, tôi đã học qua tâm lý học, hiểu rõ hơn về
thôi miên. Tôi kháng cự, thậm chí còn dùng cả thuốc, từng bước đi đến
bây giờ. Cho nên tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi chỉ giống như quân
cờ của Âu Dạ, hiện giờ tôi hiểu rất rõ.”
Tư Kình Vũ không tưởng tượng nổi nhìn Nhan Nghiên, cô ấy rất tỉnh
táo. Hắn cảm giác được, nhưng càng hi vọng đây chỉ là mơ: “Bây giờ cô
hoàn toàn tỉnh táo phải không?”
Nhan Nghiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã tỉnh táo lại. Vừa rồi Vương
Đồng nói tôi làm cho Tư gia tan cửa nát nhà, một câu nói kia đã khiến
tôi tỉnh ra. Lúc trước, tôi rất muốn lừa anh, rằng tất cả đều do Âu Dạ,
tôi chỉ là quân cờ bị lợi dụng, nhưng tôi không làm được”
“Nếu như tôi đồng ý đi cùng cô thì cô sẽ lừa tôi cả đời?” Tư Kình Vũ
buồn cười hỏi, sao hắn lại cho rằng Nhan Nghiên bị bất ngờ chứ? Hận thù
sâu như vậy, sao có thể không phải ý muốn của cô được.
Nhan Nghiên nở nụ cười, khóe mắt lại có nước mắt rơi xuống: “Đúng
vậy, nếu như anh nguyện ý đi với tôi, chắc tôi sẽ lừa anh cả đời. Hoặc
là, chờ khi chúng ta đã bạc đầu, đi không được, tôi sẽ nói, lúc đó anh
có hận, có giận dữ cũng không đứng dậy nổi.”
Tư Kình Vũ cười rộ lên, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, chỉ cảm
thấy ông trời thật sự tạo ra trò chơi quá lớn, quá buồn cười, quá phũ
phàng. “Vậy bây giờ cô nói với tôi muốn từ bỏ tình cảm giữa chúng ta là vì muốn đối đầu với tôi sao?”
“Ở nơi này, chúng ta không thể ở cùng nhau được.” Nhan Nghiên thở
dài: “Tôi không muốn giống như trước kia, quấn quýt thống khổ, muốn yêu
mà không thể yêu, thực sự quá thống khổ, tôi không chịu được. Yêu không
được, vậy thì hận đi! Như vậy đối với mọi người đều tốt, anh còn cần
người nhà của anh, mà tôi thì vĩnh viễn không thể tiếp nhận họ. Tư Kình
Vũ, đây là sự thật.”
Ngực Tư Kình Vũ cứng lại, xem ra nỗi hận của Nhan Nghiên rất sâu sắc. Lúc này, tuy Nhan Nghiên chật vật yếu ớt nhưng lại lộ vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
Mưa đã tạnh, trên trời lại có những vì sao, đèn đường lúc này cũng
chiếu sáng ngời, thành phố lại có sức sống. Nhan Nghiên nghĩ điều gì
đáng nói cũng đã nói rồi, cô làm như vô tình hỏi: “Anh có thể giúp tôi
tìm một bộ quần áo khác không? Tôi muốn tới thăm Trương Dư Hàng, không
biết anh ta đã ra khỏi phòng phẫu thuật chưa.”
“Nhan Nghiên!” Tư Kình Vũ như không nghe thấy lời cô, đột nhiên mở
miệng nói: “Em nói muốn yêu mà không thể yêu thì rất thống khổ, vậy hãy
nói cho rõ đi, là em yêu anh sao?”
Nhan Nghiên nhìn hắn, không nói gì. Chuyện tới nước này cô sẽ không bao giờ nói ra lời yêu hắn
“Anh vẫn còn nhớ rõ, khi trước em vụng trộm thầm mến anh, nhận là
người phụ nữ của Tư Kình Vũ!” Tư Kình Vũ không nhìn cô, xa xăm nhớ lại,
trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Mấy ngày nay, anh mâu thuẫn, giãy dụa, anh
cũng nghĩ rằng hãy buông tay, không phải vì người tên Nhan Nghiên sao?
Nhưng chính anh lại phát hiện mình không thể. Anh vẫn nhớ rõ khi xưa em
vụng trộm leo lên giường anh, trở thành người con gái trong tim anh.
Nhan Nghiên, anh hỏi em, khi ấy quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì?”
Nhan Nghiên khó khăn hít thở, cô nắm chặt lớp khăn mỏng, không dám nhìn hắn.
“Em có biết vì sao trước kia anh lại muốn đi Pháp không?”
“Em cần phải biết sao?” Chuyện trước đây của hắn, cô không dám hỏi dù chỉ một chút..
“Là vì em!” Tư Kình Vũ nhìn thẳng cô, nói “Bởi anh phát hiện em đối
với anh càng ngày càng ỷ lại, mà anh thì lại quen cảm cái cảm giác ôm em ngủ. Đêm hôm đó, em lại nửa đêm đến phòng anh, khi đó anh đã phát hiện, dù là Vương Đồng có khóa cửa hay không, chỉ cần có cơ hội, em sẽ đến
phòng anh. Em rất tự nhiên chui vào lòng anh, vòng tay qua eo, khuôn mặt dán lên ngực anh. Dưới ánh trăng, anh dường như nhìn thấy mặt em lấp
lánh, đẹp như một tiểu yêu tinh. Anh đã hôn em, vậy mà em như con mèo
nhỏ núp trong ngực anh, lại giương cái miệng nhỏ nhắn để anh mặc sức
hôn. Nếu như đêm đó không phải có điện thoại đột xuất, có lẽ anh đã làm
chuyện đó với em”
Nhan Nghiên cảm giác như mình không thể nghe được, cô rất sợ, cô đã
cho rằng mình tỉnh táo, mọi chuyện cần làm đều đã giải quyết xong. Nhưng chính những lời nói của Tư Kình Vũ, mỗi câu lại khơi dậy trong lòng cô
lớp lớp cảm xúc, cô thật sợ. “Em, em phải đi xem Trương Dư Hàng, trước
tiên anh có thể lấy giúp em một bộ quần áo không?”
Tư Kình Vũ nắm lấy tay cô, hắn không nghĩ cô lại lạnh lùng đến vậy.
Hắn tiếp tục nói: “Về sau anh thả em đi, nhưng lại chẳng khác nào tự
mình hại mình, rõ ràng anh ở cùng Văn Vi, cô ấy mới là người anh cần.
Nhưng vì lẽ gì anh vẫn có cảm giác với em, vẫn muốn cùng em. Sau khi
ngẫm kĩ lại, về buổi tối phát sinh sự việc kia, cũng không phải là vì
tác dụng của thuốc, anh và em giống nhau, đều là lấy cớ tại thuốc để làm điều mình muốn thôi.”
Nhan Nghiên cảm thấy bàn tay bị hắn cầm nóng hổi, đến nỗi ngực cô
cũng nóng lên. Cô không cử động, cũng không nói chuyện, chỉ là quay mặt
nhìn ngoài cửa sổ.
“Anh mượn danh nghĩa muốn phát triển công ty để sang Pháp. Tại đó anh đã gặp Âu Dạ. Hắn ăn nói hài hước, thông thạo mọi việc, cũng rất nhiệt
tình chiêu đãi anh, anh cũng cảm thấy yêu mến người bạn trên đất Pháp
này. Hắn mời anh đến lâu đài của mình, hào phóng nói cho anh cách thức
kinh doanh, cũng giới thiệu cho anh những nhà thiết kế nổi tiếng. Khoảng thời gian đó, anh với hắn không giấu giếm gì nhau, đi đâu cũng như hình với bóng. Anh luôn nghĩ mình thật may mắn khi tại Pháp lại gặp được
người bạn tốt như vậy, cho đến một lần, lần đầu tiên hắn dẫn anh đi dự
tiệc. Hôm đó bọn anh uống nhiều rượu, lần đầu tiên anh thổ lộ với hắn về chuyện gia đình anh, sự bế tắc của anh. Đêm đó anh uống rất say, lúc đó Lập Hạ lại gọi điện than phiền bị anh chàng nào đá, hỏi anh khi nào trở về. Lúc ấy, anh thật sự phiền muộn, anh nghe thấy nó gọi một tiếng Nhan Nghiên. Một khắc ấy, cả thần kinh anh đều căng thẳng, chân tay chẳng
còn sức. Hai chữ, thật giống như từ địa ngục chui vào lòng anh. Anh bỏ
điện thoại, Âu Dạ thấy anh vẫn chưa thông suốt, bọn anh lại uống. Cuối
cùng, anh không còn biết gì, lại giống như nhìn thấy em, em đang ở trong ngực anh, gọi anh hai tiếng Kình Vũ, anh đã hôn em. Đến tận hôm sau khi tỉnh lại, anh lại thấy mình chung giường với Âu Dạ, mà trên người không mặc gì cả, anh mới giật mình biết chuyện gì đã xảy ra.”
Lúc này Nhan Nghiên đã bị dọa đến ngây người, cô thật không ngờ Tư
Kình Vũ với Âu Dạ lại là tình cũ. Cô nghĩ đến hình ảnh Tư Kình Vũ ở cùng Âu Dạ, toàn thân run rẩy.
“Âu Dạ rất bình tĩnh, hắn nói vì mọi người uống say quá nên mới xảy
ra chuyện như vậy. Hắn càng bình tĩnh, anh càng khiếp sợ, anh không thể
tin được sự việc lại phát sinh như vậy. Rõ ràng anh đã lên giường với
một người đàn ông. Anh lập tức chuyển khỏi lâu đài của Âu Dạ, đặt vé máy bay về nước. Âu Dạ lại đến tìm anh, hắn không ngờ anh lại trốn tránh
đến mức đó. Hắn đã thẳng thắn nói với anh, rằng hắn yêu anh và có thể
cho anh tất cả những gì anh muốn miễn là anh ở bên hắn. Anh cảm thấy
thật nực cười, anh luôn coi Âu Dạ là tri kỉ hảo hữu, nào ngờ hắn lại có
tư tưởng như vậy. Anh đã nói cho hắn biết, anh sẽ không từ bỏ người nhà
của anh, không từ bỏ Thao Thiết, anh nhất định phải trở về.” Tư Kình Vũ
không nghĩ tới có ngày mình lại có thể kể chuyện này cho người khác, mà
lại còn là Nhan Nghiên. Hóa ra nói hết cũng không khó khăn như tưởng
tượng, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm.
“Tư Kình Vũ, anh có biết anh đang nói gì không?” Nhan Nghiên bây giờ
mới phát hiện mình không thể hiểu người đàn ông trước mặt, cô một mực
khó hiểu Âu Dạ cùng Tư Kình Vũ là bạn tốt, vì lẽ gì Âu Dạ lại làm ra
nhiều chuyện như vậy. Hiện tại cô mới hiểu, hắn làm tất cả mọi chuyện
chỉ để có được Tư Kình Vũ. Quá kì quặc đi, cô không thể tiếp nhận được.
“Đừng nói với em rằng anh yêu Âu Dạ. Em thực sự sẽ phát điên, phát điên
thật đấy, thật điên khùng!”
“Làm sao anh lại yêu hắn được!” Tư Kình Vũ ôm cổ cô, vuốt ve “Đêm đó
thực sự là ác mộng đối với anh, anh làm sao có thể yêu hắn được! Anh nói những điều này chỉ là muốn cho em biết, từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu có mình em.”
Nhan Nghiên nhất thời không thể phản ứng. Tư Kình Vũ vừa nói gì, hắn
yêu cô sao? Hắn nói hắn yêu cô? Cô nghĩ phải chăng mình đang mơ, nhất
định là cô nghe nhầm. Cô kéo căng y phục của hắn, hỏi: “Anh vừa nói gì?
Vừa rồi anh mới nói cái gì?”
“Anh yêu em, những ngày tháng qua anh đã giãy dụa trong sự bế tắc
này. Anh kháng cự, anh không chịu thừa nhận. Năm đó anh ép em hiến giác
mạc, ép em rời đi, anh đối xử nhẫn tâm với em, chỉ nghĩ đến mục đích của mình, anh không cho phép chính mình động lòng, cho rằng nhất định cuối
cùng anh sẽ thắng. Nhưng anh không chống được vận mệnh, em lại trở thành thế giới trong anh. Nhan Nghiên, anh không phải thần thánh, anh không
kháng cự được.” Tư Kình Vũ nắm lấy tay cô “Bây giờ anh để con người anh
lộ rõ trước em, xấu xa, bất lực, tàn nhẫn, nhát gan. Cũng chỉ có lúc này anh mới dám làm thế, em nói đúng, chúng ta đã đi đến đường cùng rồi.”