Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 183: Coi như không thấy




Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Vương Đồng nghe Nhan Nghiên thì thào, trong miệng cô không ngừng nói : “Tôi làm cho Tư gia nhà tan cửa nát, tôi làm cho Tư gia nhà tan cửa nát.”

Nhìn Nhan Nghiên như vậy, Vương Đồng cảm thấy không đành lòng, cô biết rõ sự tình không hoàn toàn là do Nhan Nghiên, nhưng Dư Hàng chưa biết sống chết như nào, Vương Đồng bỗng thấy hận cô: “Chẳng nhẽ không đúng sao? Nhan Nghiên, cô nghĩ rằng tôi và cô không biết gì sao? Khi Tư Thành Đống đi Mỹ cô cũng biết, chẳng nhẽ không phải cô giới thiệu Elisa cho ông ta sao? Elisa lúc đó đã bị AIDS, mà bệnh của Tư Thành Đống là do lây nhiễm từ cô ta! Sau đó đến Tống Ngọc San, cô dám nói bà ta bị liệt không phải lỗi của cô sao? Còn cả Lập Hạ, đời này của cô ta coi như bị hủy hoại, cô ta ở trong nước đã không có chỗ dung thân. Cuối cùng là Tư Kình Vũ, chỉ sợ trong tay cô hắn ta cũng không còn đường sống. Nói như vậy, không phải Tư gia đã nhà tan cửa nát sao?”

Nhà tan cửa nát! Ánh mắt cô dần rõ ràng, cô nhìn Vương Đồng, trong đầu cô thoáng hiện những chuyện đã xảy ra trước kia, cô lui về sau vài bước. Nhìn Vương Đồng, cô đau khổ nói: “Đúng, xin lỗi, Vương Đồng, xin lỗi.”

Vương Đồng nhìn ánh mắt Nhan Nghiên đã tỉnh táo, cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi bên ghế ngẩn người. Nhan Nghiên nóng ruột chờ tin của Trương Dư Hàng, mới hai ngày mà đã phát sinh ra bao nhiêu chuyện. Nhất thời, cô cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo, toàn thân rét run,cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy Văn Vi đang đứng ở cửa.

Lập tức cô tỉnh táo lại, cô bước từng bước đến cửa, đối diện với khuôn mặt đang mỉm cười của Văn Vi, cô nở nụ cười: “Văn Vi, cô thật sự rất lợi hại, rất lợi hại, lợi hại vô cùng.”

Văn Vi nhìn Nhan Nghiên, toàn thân cô ẩm ướt, tóc còn nhỏ vài giọt nước. Nhưng Nhan Nghiên lúc này, đôi mắt xanh trong trẻo dị thường. Văn Vi đáp lại: “Tôi sao có thể lợi hại bằng cô? Nhan Nghiên! Cô làm sao có thể để cho người cô hận thù sống hạnh phúc. Nhìn Vương Đồng xem, vết thương của Trương Dư Hàng, so với việc làm tổn thương cô ta còn làm cho cô ta đau khổ gấp bội.”

“Văn Vi, cô còn là người sao? Cô còn tính người sao??” Nhan Nghiên đi đến trước mặt Văn Vi, “Đây là mạng người, bây giờ Trương Dư Hàng còn đang cấp cứu, sao cô có thể vô tình như vậy?”

“Dường như người làm Trương Dư Hàng trở nên như vậy không phải tôi, mà là cô !” Văn Vi cười khẩy, nhìn bầu trời âm u, mưa vẫn chưa chịu ngừng, ngày càng dày hơn.

“Văn Vi, tôi muốn hỏi cô, cô làm vậy thì được lợi gì?” Nhan Nghiên vừa nói, bên ngoài sấm đã đánh xuống, vừa vặn chớp lóe sáng qua gương mặt bọn họ : “Chỉ một Tư Kình Vũ đã làm cho lương tâm của cô bị chó tha sao?”

Văn Vi nghiêng đầu nhìn cô nói: “Tư Kình Vũ? Một người đàn ông vốn không đau lòng vì tôi, tôi cần gì phải vì hắn? Nhan Nghiên, tôi chỉ biết, tôi sẽ không ngu ngốc như cô. Cô muốn báo thù, nhưng còn cố giữ lương tâm, ngay từ đầu đã chắc chắn cô sẽ bị người ta lợi dụng, vĩnh viễn đều không báo thù được.”

Nhan Nghiên muốn nói nhưng bên ngoài có ánh đèn chiếu đến, dường như Nhan Nghiên nghe được tiếng bước chân vội vàng. Cô không kịp phản ứng , Tư Kình Vũ đã đi đến.

“Sao em lại như thế này!” Tư Kình Vũ nhìn cô toàn thân ướt đẫm, hắn nhíu mày lại, Văn Vi đứng cạnh cô, hắn cũng không chú ý đến. “Đi, tôi đi lấy đồ cho em thay. Bảo em ở lại phòng chờ tôi sao lại chạy đến nơi này, còn làm mình ướt như vậy.”

Tư Kình Vũ ôm chặt cô, không để ý áo hắn cũng thấm nước từ người cô, ôm cô đi ra. Mặt cô dán trong ngực Tư Kình Vũ, ánh mắt nhìn Văn Vi, xem sắc mặt Văn Vi tái nhợt lại, cảm thấy đỡ tức giận hơn.

Văn Vi bị đả kích, cô ta không ngờ sẽ có ngày này, Tư Kình Vũ lại coi như không thấy mình. Trên mặt cô ta tươi cười nhưng thân thể lại rung động, ngay cả đứng cũng không vững.

Đến cửa, Tư Kình Vũ ôm cô lại, trợ lí mở ô, đưa bọn họ vào trong xe. Tay Nhan Nghiên vòng quanh cổ hắn, mặt dán vào hắn nói: “ Vừa rồi Văn Vi đứng ở kia!” Người đứng ở đó chẳng nhẽ hắn không phát hiện ra sao?

“Nhìn dáng vẻ của mình đi, còn có tâm tình trông nom người khác!” Tư Kình Vũ ôm cô lên xe, mở điều hòa sưởi ấm, cầm khăn mặt lau tóc cô, “Nhan Nghiên, một khắc em cũng không để tôi bớt lo lắng.”

Nhan Nghiên nhìn hắn,trước mặt hắn cô như đứa trẻ bị hắn dạy dỗ. Nhan Nghiên sờ lên mũi, sâu trong trí nhớ của cô, khi còn bé cô rất nghịch ngợm, cha cô cũng nói như vậy với cô. Nhan Nghiên lại nghĩ, trước đây cô không tin Tư Kình Vũ, cô muốn đối phó với hắn, bọn họ không thể ở bên nhau, mà cô cũng chưa từng nghĩ sẽ tin tưởng, ỷ lại vào hắn. Nhưng lúc này, cô cảm nhận được hắn quan tâm cô, bảo vệ cô, yêu thương cô.

Cô quảng tay qua cổ hắn, miệng kề bên tai hắn nói: “Từ khi nào trong mắt anh, Văn Vi lại trở thành người khác.”

“Nhan Nghiên!” Nha đầu này lại dám trêu chọc hắn, nhưng hiện tại hắn đang lo cho thân thể cô, toàn thân đều ướt, quần áo cũng sũng nước, nhất định sẽ bị nhiễm lạnh. “Bây giờ em đắp chăn lại, cởi quần áo ra, chúng ta về nhà.”

“Không, không thể về!” Nhan Nghiên tựa vào vai hắn: “Tư Kình Vũ, Trương Dư Hàng vì cứu em mới bị như vậy, em… em nhất định phải xác định anh ta không có vấn đề gì thì mới đi được.”

Tư Kình Vũ nhìn cô đang ỷ lại hắn. Nghĩ Trương Dư Hàng còn đang phẫu thuật. Hắn cũng không ép buộc cô, bắt đầu cởi đồ cho cô, đầu tiên là áo, tiếp đến nội y. Nhan Nghiên cũng không kháng cự, mặc hắn cởi đồ, chỉ dựa vào lồng ngực hắn, thì thảo: “Tư Kình Vũ, cảm ơn anh, vì em làm nhiều việc như vậy, luôn đối xử tốt với em.”

“Biết tôi tốt với em thì em nên nghe lời hơn.” Tư Kình Vũ nhìn cơ thể trắng nõn của cô, tay cởi y phục của cô đồng thời cũng trượt lên vuốt ve. Một tay động đến ngực cô, tay kia chạm vào bụng, môi cắn lên vành tai cô: “Nói cho tôi biết, tại sao em đến bệnh viện? Còn gặp cả Trương Dư Hàng.”

Nhan Nghiên cúi đầu xuống, nhìn tay hắn đang làm loạn trên ngực cô, trong miệng vẫn không quên hỏi cô. Hơi thở của cô hơi gấp gáp, cô giữ bàn tay của hắn , giọng nói trầm xuống: “ Vừa rồi thấy Văn Vi, vì sao anh không để ý cô ta, coi cô ta như không khí?”

Tư Kình Vũ giật mình, từ khi nào Nhan Nghiên lại nhìn ra sắc mặt hắn, thật thông minh. Lại còn nhận ra hắn giận giữ với Văn Vi, nhưng còn chưa phát hiện ra hắn không chỉ giận dữ với Văn Vi mà còn chán ghét cô ta. Hắn không thể ngờ, có một ngày quan hệ của hắn và Văn Vi sẽ trở thành như vậy.

Nhan Nghiên nhìn sắc mặt Tư Kình Vũ ảm đạm, cô cũng không khác, những ngày này không khác gì ác mộng, cô muốn giãy dụa, muốn đứng lên, lại không thoát khỏi. Tại sao, Vương Đồng vừa nói với cô mấy câu, toàn thân cô lại đổ mồ hôi lạnh.

Cô hôn Tư Kình Vũ, cắn môi hắn nói: “Kình Vũ, chúng ta cũng nhau rời khỏi nơi này được không?” Giờ phút này, cô không muốn nghĩ đến hận thù, hiện tại cha mẹ hắn đã bị báo ứng, thực sự đã đủ rồi. Cô tin rằng cô và hắn không thể chịu đựng thêm gì nữa: “Em, anh còn có Hằng Hằng, chúng ta rời đi, được không?”

Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, đối với hắn cô chưa từng ngọt ngào như vậy, hiện tại cô đã chấp nhận mình. Nhưng rời đi, đối với hắn mà nói thì đây là chuyện không thể. Không nói tới tình trạng của Tư gia bây giờ, cho dù Tư gia không xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể từ bỏ Thao Thiết. Hắn nâng khuôn mặt Nhan Nghiên : “Nhan Nghiên, em cảm thấy chỉ cần rời đi là có thể trốn tránh mọi thứ sao? Không có khả năng, chúng ta không thể trốn tránh được. Nói cho tôi biết, Nhan Nghiên. Âu Dạ đã làm gì em? Tại sao em lại quen biết hắn?”

Thân thể cô cứng lại , hắn không muốn, hắn không muốn ! Cũng đúng, tại Bắc Kinh hắn là người có uy quyền, địa vị, làm sao hắn có thể buông tha mọi thứ mà đi cùng cô. Cô nở nụ cười,ôm chặt cơ thể, đi xuống người hắn, ngồi sang một bên ghế nói: “Âu Dạ, sao Âu Dạ phải làm gì tôi? Tư Kình Vũ, anh hỏi tôi sao tôi lại quen biết hắn. Hiện tại tôi lại muốn hỏi tại sao anh lại quen biết hắn? Trước đây tôi luôn nghĩ hắn đang giúp tôi, bây giờ mới phát hiện mục đích của hắn chỉ có anh, tôi chỉ là con cờ của hắn. Nhưng Tư Kình Vũ, anh từng nói hắn là bạn tốt của anh? Các người chắc không chỉ là bạn tốt.”

Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên cách xa mình, cô bọc toàn thân lại trong tấm chăn mỏng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ. Suy nhược mà xinh xắn, đôi mắt xanh trong trẻo. Hắn chấn động: “Em nói hắn không làm gì em? Vậy những điều em làm, đều là em nghĩ đến, em thật lòng muốn sao?”

“Ngay từ đâu tôi đã nghĩ như vậy?” Nhan Nghiên hít sâu, bên ngoài mưa bắt đầu nhỏ , nhưng trời cũng đã tối đen: “Tư Kình Vũ, anh sẽ không bao giờ hiểu được tâm trạng của tôi. Từ khi từ Thái Lan trở về, tôi luôn rối loạn, muốn làm nhiều việc nhưng lại không có dũng khí. Tôi phát hiện bản thân nhu nhược, nhưng nếu không làm gì thì tôi không có cách nào đối mặt với người cha đã chết. Chính Âu Dạ cho tôi dũng khí, cho tôi một cái cớ. Những chuyện đã xảy ra tôi nhớ rất rõ. Nếu bây giờ để tôi làm lại thì tôi không còn khả năng làm nữa. Nhưng những chuyện đã xảy ra, tôi không bao giờ hối hận.”