Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ đến nơi thì gặp cảnh tượng mẹ hắn đang gào thét, Tư Lập Hạ thì ngơ ngác khóc. Tư Thành Đống đã đi về phòng, còn Mạc Dật Hàm thì
xấu hổ rời đi. Hắn thấy rất đau đầu, hắn muốn khống chế việc này nhưng
sự tình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Hắn tiễn Mạc Dật Hàm ra khỏi cửa bệnh viện. Tư Kình Vũ nói : “Mạc cục trưởng, mong chú từ nay về sau đừng đến đây gặp mẹ tôi nữa, không cần
xuất hiện trước mặt bọn họ.” Mạc Dật Hàm cảm thấy khó xử, ông ta nói :
“Hôm nay là ngoài ý muốn, mang lại phiền toái cho mọi người, thật xin
lỗi.”
Tư Kình Vũ không đáp lại, tiễn Mạc Dật Hàm xong hắn quay lại , cha đã trở về phòng bênh của mình, Lập Hạ đang ngồi ôm mình trên ghế không nói một lời. Hắn đi đến trước mặt Lập Hạ : “Em về nhà nghỉ ngơi trước, anh
gọi người đưa em về.”
“Anh, ngoại trừ việc nhốt em ở trong nhà thì còn có thể làm được gì?” Tư Lập Hạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. “Tôi không phải người để mặc
cho anh thao túng, anh muốn tôi thế nào thì phải như vậy. Tôi cũng có
sinh mạng, tôi cũng có trái tim. Tôi cũng sẽ đau.”
“Lập Hạ, chuyện thành như bây giờ không cần phải làm rối loạn thêm.”
Tư Kình Vũ đối mặt với cô, cũng cảm thấy bất lực. “ Chờ việc này qua đi, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”
“Cho cái gì?” Tư Lập Hạ cười lạnh lùng : “Anh, anh có thể giao cho
tôi cái gì? Hay là nói anh có thể tìm cha đẻ cho tôi, người mà đến mẹ
cũng không biết là ai, để cho tôi biết người đó là ai? Người da đen, hay da trắng, người Nhật Bản, người Thái Lan? Không đúng, ông ta có thể là
bất kì loại người nào trên đời, mà tôi thì chính là tạp chủng.”
“Lập Hạ!” Tư Kình Vũ nghẹn lời, hắn muốn an ủi cô nhưng không đủ dũng khí.” Lập Hạ, đừng nói những lời như vậy, cho dù thế nào thì em vẫn là
em gái của anh, là người thân của anh.”
“Ha ha!” Tư Lập Hạ cười lớn, “Thật sự là ông trời ban ân! Hóa ra tôi
vẫn là em gái của anh, tôi có phải nên cảm động đến rơi nước mắt, cảm tạ ông trời chăng? Người anh này thế mà còn quan tâm tới tôi?”
Tư Kình Vũ biết rõ hiện tại Tư Lập Hạ không nghe bất kì lời nào, hắn
thở dài, hắn không hiểu nên làm gì với cô em gái này. “Em về trước, chờ
qua mấy ngày nữa chúng ta lại nói chuyện.”
“Không cần!” Tư Lập Hạ lạnh lùng, “Tôi sẽ không trở lại ngôi nhà ấy,
tôi cũng không muốn trở lại đó. Anh, tôi thật sự hiểu rõ rồi, đến bây
giờ tôi mới hiểu hết. Tôi đã đặt vé máy bay, nơi quái quỷ này một khắc
tôi cũng không ở lại”. Nói xong, Tư Lập Hạ cũng không quay đầu lại mà
đi.
Tư Kình Vũ không đi theo, ngẫm lại, hiện tại để Lập Hạ rời đi nơi này cũng tốt. Tư Kình Vũ không ở bệnh viện lâu, mọi người ai cũng có những
vết thương chồng chất, ai cũng không còn sức lực mà nói.
Ngược lại là Nhan Nghiên, cô ngủ ở trong phòng nghỉ của Tư Kình Vũ,
điện thoại vang lên. Cô đang mơ màng, không rõ điện thoại của ai vang
lên. Cô không kiên nhẫn đứng lên, bắt máy, âm thanh cô rất nhỏ : “alo!”
“Giữa ban ngày vẫn còn ngủ, Nhan Nghiên, cuộc sống của cô trôi qua thật bình yên ! “
Âm thanh trong trẻo ở đầu dây bên kia làm Nhan Nghiên lập tức tỉnh
lại, là Văn Vi. Nhan Nghiên dường như đã quên mất cô ta, thật kì quái,
vì sao cô ta lại gọi cho mình. Cô ngồi dậy, giọng nói lạnh băng : “Cô
tìm tôi có việc gì? Tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói.”
“Giữa chúng ta có rất nhiều chuyện, Nhan Nghiên!” giọng nói của Văn
Vi dịu dàng khiến cho người ta kinh ngạc. “Hiện trong tay tôi có một món đồ chơi rất tốt, tôi nghĩ cô có hứng thú, muốn qua xem hay không?”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với đồ đạc của cô.” Nếu là người
khác có thể sẽ bị Văn Vi mê hoặc, nhưng cô thì rất rõ Văn Vi là ai, cô
ta gọi điện cho cô nhất định không có chuyện tốt. “Còn có chuyện gì sao? Tôi muốn nghỉ ngơi, gặp sau.”
“Vật này cùng Tư gia có quan hệ, thậm chí nó rất quan trọng với Kình
Vũ”. Văn Vi không nghe cô cự tuyệt, lại cắt đứt lời nói của cô : “Có lẽ
tôi có thể tự giao cho Kình Vũ, hoặc Vương Đồng, hoặc những người khác.”
Nhan Nghiên dự cảm xấu, đầu của cô lại bắt đầu đau. Chết tiệt, cô hỏi Văn Vi địa điểm, sau đó bắt đầu mặc quần áo, chuẩn bị đến nơi hẹn. Tư
Kình Vũ có nói với cô phải ở đây đợi hắn. nhưng trong nội tâm cô như bị
xúi giục, nói cô đi thôi, cô muốn đi!
Cô đến quán cà phê, nhìn Văn Vi trước mặt cô mới cảm giác mình không nhầm. Cô nhấp ngụm cà phê, tỏ vẻ bình tĩnh.
Văn Vi ngồi đối diện cô, vui vẻ nói: “Xem ra cô rất hiếu kì với thứ trong tay tôi, đến nhanh như thế.”
“ Cô nghĩ cho tôi xem gì?” Nhan Nghiên không muốn nói nhiều với cô ta.
Văn Vi và cô có rất nhiều khúc mắc, hiện tại lại hàn huyên cùng nhau, cô ta rút một tập hồ sơ trong túi,nói: “Đây là một nửa, nếu như nó làm
cho cô thỏa mãn, tôi có thể đưa một nửa còn lại.”
Nhan Nghiên không rõ ý tứ của cô ta, nhìn thấy tập hồ sơ, trong lòng
cô trở nên hoảng hốt. Sự việc lần trước của Lập Hạ chính là do một túi
hồ sơ gây nên. Nhan Nghiên không đụng đến, mà lạnh nhạt nhìn mặt cô ta
nói: “Cô có ý gì?”
“Cô xem rồi nói sau!” Nói xong Văn Vi gọi phục vụ đến , đặt một ly cà phê, chế nhạo nhìn Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên đang do dự , nhưng thân thể lại hành động trước lý trí,
cô lấy túi hồ sơ mở ra xem, vừa mở ra, bên trong toàn bộ đều là ảnh
chụp, Nhan Nghiên nhìn ảnh, sắc mặt cũng thay đổi theo, trên tấm ảnh là
Tư Thành Đống và Vương Đồng, ngực cô cứng lại, vội vàng đem ảnh thả lại
vào túi, cô khiếp sợ nhìn Văn Vi : “Tại sao cô có những thứ này?”
Văn Vi không nhìn nét mặt của cô, chỉ cười nói:” Chỉ cần tôi muốn, thì sẽ có.”
Nhan Nghiên như bừng tỉnh, cô nhìn Văn Vi nói : “Lần trước chuyện của Tư Lập Hạ cũng là do cô làm?” Nhan Nghiên cảm thấy người phụ nữ trước
mặt mình vô cùng đáng sợ : “Văn Vi, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Tại sao phải làm vậy?”
“Tôi không biết cô có ý gì?” Cà phê của cô ta đã có, Văn Vi cầm tách
cà phê lắc nhẹ, “ Nhan Nghiên, nhìn ảnh chụp này, cô không cao hứng
sao?”
“Cô thật sự yêu Tư Kình Vũ sao?” Nhan Nghiên hỏi