Edti: Ly Vũ
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ từ phòng mẹ hắn đi ra liền thấy cha ngồi bên ngoài. Ông
trở nên tiều tụy, đôi mắt cũng sâu hơn, môi trắng bệch, nhìn ông có vẻ
rất mệt mỏi.
Tư Thành Đống thấy con trai thì nước mắt rơi xuống: “Kình Vũ, cha đã phá hủy gia đình này, có phải không?”
Tư Kình Vũ nhìn ông, sâu thẳm trong trí nhớ của hắn, hắn đã từng sùng bái người đàn ông này. Ông ấy có chí tiến thủ, vô cùng quyết đoán, hắn
từng xem ông như tấm gương để học tập. Nhưng về sau, ông lạm tình khiến
hắn vô cùng thất vọng. Hắn nói: “Cha đang quan tâm sao? Cha từng quan
tâm đến gia đình này sao? Nếu như cha từng coi trọng gia đình này thì sẽ không có ngày hôm nay.”
Tư Thành Đống nghe hắn nói, con trai nói rất đúng, chỉ cần ông coi
trọng gia đình này dù là một chút, thì cũng sẽ không trở nên như ngày
hôm nay.
“Cha, tại sao cha phải lấy mẹ? Có lẽ không phải là tình yêu, cha mất
đi người cha yêu, lợi dụng tình yêu của mẹ để đạt được mục đích. Riêng
điểm này, cha đã có lỗi với bà. Ghê tởm nhất chính là rõ ràng cha mất đi tình yêu, rõ ràng người phụ nữ khác phản bội cha,nhưng cha lại trả thù
trên người vợ con cha. Kết cục hôm nay sẽ không có ai đồng tình với
cha.” Tư Kình Vũ nói xong cũng không chịu nổi. Hắn muốn trở lại công ty, còn có nhiều chuyện cần hắn xử lí. “Con về công ty trước, cha trở về
phòng bệnh thôi, thân thể cha hiện tại cũng không nên ra ngoài nhiều.”
“Kình Vũ, có phải con rất hận cha không!” Sau lưng hắn, Tư Thành Đống lên tiếng, ông còn nói thêm: “Vấn đề này chắc không cần nói, con hận
cha, mẹ con hận cha, Lập Hạ sợ là cũng hận cha.”
“Hận hay không còn quan trọng sao?” Tư Kình Vũ không quay lại, đứng ở chỗ cũ nói “Quan trọng là, gia đình này đã không còn.”
Tư Thành Đống ngây ngốc, ông nhìn bóng con trai rời đi, lúc này ông
mới cảm nhận được mình đã đánh mất thứ gì. Kình Vũ nói rất đúng, gia
đình này đã bị hủy trong tay ông.
Tư Kình Vũ trở lại công ty, thư kí lập tức đi theo hắn, “Tư tổng,
tiên sinh Mạch Hoa Khắc đến đây đã lâu, vẫn đang chờ ngài, hiện tại đang ngồi ở phòng khách.”
Tư Kình Vũ dừng lại, giọng nói trầm thấp: “Mời anh ta vào!”
Âu Dạ tiến vào phòng làm việc của hắn, Tư Kình Vũ đang ngồi trên ghế
lắc ly rượu đỏ, hắn tiến đến, cũng không ngước đầu lên, hơi hơi cười
nói: “Đây là chai 82 tôi đã cất kĩ, biết rõ cậu thích rượu nên cố ý mở,
tới đây thử xem!”
Âu Dạ nở nụ cười, nhận lấy ly rượu, hắn cười: “Hôm nay có chuyện gì mà hào hứng vậy?”
Tư Kình Vũ chạm ly cùng hắn ta, sau đó đi lướt qua hắn, bước về phía cửa sổ , khu vực này là trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất Bắc Kinh, người ở trên tầng cao có thể nhìn hơn nửa. Hắn nói: “Tôi đột nhiên nhớ
ra sau khi cậu đến Bắc Kinh, tôi còn chưa uống rượu cùng cậu.”
Âu Dạ đứng ở phía sau hắn, hắn ta so với Tư Kình Vũ thấp hơn một
chút, nhưng dáng người cũng rất cao. Hắn ta cười nói: “Cậu bận rộn công
việc, tôi cũng không trách, với tình cảm giữa chúng ta mà nói thì tôi sẽ không để ý những chuyện này.”
“Âu Dạ!” Tư Kình Vũ chậm rãi xoay người đi đến, lúc này Âu Dạ đang
đứng gần hắn, hắn quay người lại, hai người càng đứng sát nhau, hắn tiến đến chạm vào má Âu Dạ, “Cậu vẫn còn yêu tôi phải không?”
Ấu Dạ không trốn tránh, mặt tựa như dán lên gương mặt hắn nói: “Cậu
thử nói xem?” Mắt của hắn ta rất đẹp, không nhìn Tư Kình Vũ,nhưng trong
đôi mắt cũng chỉ có hắn: “Hẳn là vậy rồi, những năm này tôi chưa bao giờ quên cậu. Vũ, tôi một mực chờ cậu, chờ cậu nhận ra chính mình, chờ cậu
trở về bên cạnh tôi.”
Khóe miệng Tư Kình Vũ nhếch lên : “Cậu cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi phải không? Cho nên không đợi được tôi quay lại, cậu đã tới, còn
làm bao nhiêu chuyện như vậy. Âu Dạ, bảy năm trước tôi đã từng nói rồi,
bây giờ cũng sẽ không thay đổi. Cậu đã làm quá nhiều chuyện nhưng tôi sẽ không thay đổi, cậu làm được gì nữa đây.”
“Vũ!” sắc mặt Âu Dạ khẽ biến, nhưng lập tức lại nở nụ cười: “Không hổ là Vũ của tôi, nhanh như vậy mà đã biết . Làm sao bây giờ, có phải cậu
càng hận tôi không?”
“ Cậu đã làm gì Nhan Nghiên?” Tư Kình Vũ không muốn nghe hắn ta nói,
hắn cho rằng mình có thể hợp tác cùng Âu Dạ, xem ra là không thể. Người
này tâm cơ quá sâu, làm ra những chuyện này cũng không phải chuyện một
hai năm . Hắn ta tỉ mỉ lên kế hoạch nhiều năm như vậy. Thật quá đáng sợ.
“Với năng lực của cậu, rất nhanh có thể biết được, không phải sao?”
Âu Dạ cũng không bối rối, nhưng hắn cũng chưa ngờ tới Tư Kình Vũ đã sớm
biết rõ ý định của hắn như vậy.”Vũ, trải qua bao nhiêu chuyện, cậu hẳn
phải hiểu rõ mọi chuyện chứ? Cho dù là Nhan Nghiên hay là mỗi người Tư
gia, đều không đáng để cậu phải lưu luyến. Vậy tại sao cậu không chịu
trở lại bên cạnh tôi?”
“Có đáng để tôi lưu luyến hay không cũng không phải do cậu quyết
định, cậu cho rằng không đáng, nhưng trong mắt tôi thấy hoàn toàn xứng
đáng. Âu Dạ, không cần hao tổn tâm cơ, cũng không nên ép tôi phải làm
chuyện mà tôi không muốn.” Tư Kình Vũ lạnh mặt nói.
Âu Dạ không để ý giọng nói lạnh lùng của hắn với mình, hắn đến bên
cạnh Tư Kình Vũ, mặt tiến đến gần cổ hắn nhẹ thở: “Vũ, chẳng nhẽ cậu đã
quên sao? Quên thời gian vui vẻ của chúng ta khi còn bên Pháp sao? Chúng ta đã từng hạnh phúc, vì sao cậu nhất quyết vì những người kia mà bỏ
đi! Nhìn Nhan Nghiên xem, cô ta báo thù, làm cậu nhà tan cửa nát. Có lẽ
cậu cho rằng phía sau chủ mưu là tôi, nhưng nếu như không phải cô ta
nguyện ý, không ai có thể ép cô ta được. Nhìn người nhà mà cậu lưu luyến đi, tôi nghĩ không ra, bọn họ có gì để cậu phải lưu luyến. Chẳng nhẽ
tôi không đáng cho cậu trân trọng sao?”
“Cậu đã làm gì với Nhan Nghiên?” Tư Kình Vũ không nghe hắn nói, hắn quan tâm nhất cũng chỉ có chuyện này.
Sắc mặt Âu Dạ lập tức thay đổi, đồng tử co lại : “Nhan Nghiên có gì
tốt để cho cậu nhớ mãi không quên? Cũng bởi vì cô ta, không quan hệ, cậu muốn có phụ nữ, tôi cũng có thể trở thành phụ nữ. Vũ, trở lại bên cạnh
tôi, được không?”
Tư Kình Vũ cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện với hắn, hắn nắm cổ áo Âu Dạ hỏi : “Cậu đã làm gì với Nhan Nghiên?”
Âu Dạ lại cười: “Tôi làm gì cô ta? Nếu như không phải cô ta muốn làm thì ai cũng không ép được cô ta, Vũ, đây mới là bộ mặt thật của cô ta,
cậu không tin tôi cũng không có cách nào khác.”
Tư Kình Vũ buông hắn ra nói : “Âu Dạ, tôi nói lại lần nữa, tôi không
thương cậu, chưa bao giờ yêu cậu. Cho dù cậu có phải phụ nữ hay không,
tôi và cậu cũng không có khả năng ở cùng nhau. Cho dù cậu giết từng
người bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh cậu.”
“Tôi sẽ không !” Âu Dạ chợt trở nên vui vẻ, cũng có chút tàn nhẫn, tá ác : “Vũ, cậu biết mà, tôi tuyệt đối không muốn làm cậu bị tổn
thương.Cậu có bao giờ nghĩ, nếu Nhan Nghiên biết rõ chúng ta đã phát
sinh những gì ở Pháp, cô ta liệu có yêu thương cậu như bây giờ không?
Vũ, cậu nghĩ buông tay cũng sẽ không dễ dàng như vậy.”
Tư Kình Vũ cứng đờ, hắn sớm biết sẽ có ngày này, hắn nở nụ cười, bước đến trước mặt Ấu Dạ nói : “Âu Dạ, cậu nên biết, tôi hận nhất là bị
người ta uy hiếp. Không có bất kì ai có thể uy hiếp được tôi, cậu cũng
vậy.”
Âu Dạ nhìn y phục của mình, hắn nhìn Tư Kình Vũ, sớm biết người đàn
ông này là vậy, nhưng ngay cả thế, hắn cũng nhất định phải có được. “Nên làm gì đây, Vũ của tôi đã bắt đầu hận tôi, cậu cũng không hợp tác ,
không nói chuyện cùng tôi !”
“Hợp tác?” Tư Kình Vũ hừ lạnh, “Có thể, tôi sẽ sắp xếp người đến nói chuyện với cậu, nếu như cậu vẫn muốn hợp tác.”
Âu Dạ biết rõ hắn đã bị mình ép đến cực hạn, có bàn bạc cũng không có kết quả. Hắn cười nói: “Tốt, tôi sẽ sắp xếp người đàm phán cùng cậu.
Vũ, tôi đi trước.”
Tư Kình Vũ không trả lời, đợi Âu Dạ đi khỏi, hắn dùng sức đập xuống
ghế. Lúc này điện thoại chợt vang lên, hắn bắt máy, biết là người hắn
sắp xếp tại bệnh viện : “Tư tổng, đại tiểu thư tới , còn dẫn theo một
người tới thăm phu nhân.”
Tư Kình Vũ có cảm giác không tốt, hỏi: “Là ai?”
“Mạc Dật Hàm ở bộ ngoại giao, đang đến phòng Tống phu nhân, có cần ngăn bọn họ lại không.” Bên kia đang đợi hắn ra lệnh.
Tư Kình Vũ cảm thấy da đầu run lên, hắn không ngờ có chuyện này. Lập
Hạ xác nhận cô không phải người nhà Tư gia, cũng nghĩ tới Mạc Dật Hàm.
Hắn nghĩ bây giờ Lập Hạ quen biết Mạc Dật Hàm. Nếu muốn ngăn lại, với
thân phận của Mạc Dật Hàm, muốn ngăn cũng không được.
Nhan Nghiên đi vào, sắc mặt cô cũng tái nhợt. Khi đến nơi, cô bắt
gặp Âu Dạ. Nhan Nghiên không ngờ sẽ có ngày ở Thao Thiết lại bắt gặp hắn ta, hiển nhiên hắn ta đến để gặp Tư Kình Vũ. Nhìn thấy Âu Dạ, bản năng
cô cảm thấy sợ hãi. Từ đêm qua đến giờ, đầu cô vẫn thấy rất đau, hiện
lại càng dữ dội hơn. Âu Dạ không nói chuyện cùng cô, nhưng nhìn ánh mắt
của cô đã rõ mọi điều, hắn muốn cô làm việc, dù không muốn thì cô cũng
không tránh được.
Cô đẩy cửa đi vào, thấy Tư Kình Vũ đang đưa lưng, tay vịn vào ghế. Cô lạnh nhạt hỏi : “Anh tìm tôi.”
“Hiện tại nói cho tôi biết, tại sao cô biết Âu Dạ, tại sao lại thay
hắn làm việc?” Tư Kình Vũ cũng không quay đầu lại, giọng nói lạnh băng.
“Tôi, tôi không rõ anh đang nói gì?” Nhan Nghiên không ngờ hắn lại hỏi vậy, bản năng muốn kháng cự.
“Tại sao cô lại không biết?” Tư Kình Vũ bước đến trước mặt cô, nắm
chặt cổ tay cô, “Tại sao cô lại có thể không biết? Cô hẳn biết rõ ràng.
Năm đó cô trốn khỏi đây, là Vệ Tề Hàn giúp đỡ. Vệ Tề Hàn giới thiệu cô
với Âu Dạ, phải không? Âu Dạ giúp cô trở thành bác sĩ, làm phẫu thuật.
Cô đã theo học, nếu như có người giúp đỡ cô, cô ắt sẽ đồng ý. Nhan
Nghiên, hiện tại cô còn muốn gạt tôi?”
“Anh đã biết thì cần gì phải hỏi lại .” Nhan Nghiên bị Tư Kình Vũ làm cho hoảng sợ, hắn điều tra được, có phải hắn cũng biết được Hàn có quan hệ với Tư, điều tra được bác Thanh. Sẽ không, nếu như hắn điều tra ra,
nhất định hắn sẽ động thủ.