Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Tống Ngọc San được đưa vào phòng cấp cứu, cũng may bên dưới là mặt
cỏ, bà ta vẫn còn thở. Một lúc lâu sau, Nhan Nghiên vẫn ngơ ngác đứng
bất động . Cho đến khi Tư Lập Hạ đến, cho cô một phát tát: “Nhan Nghiên, tôi cứ tưởng cô là người tốt, mẹ của tôi dù tội ác tày trời thì cô
cũng không bức tử bà!”
Nhan Nghiên nhận một cái tát của Lập Hạ , Tư Kình Vũ bước xuống , mà
Tư Thành Đống thì bị hù dọa một câu cũng không nói được. Ông ta nắm chặt tay, toàn thân phát run. Ông ta run run đi ra ngoài, Nhan Nghiên cũng
đờ đẫn theo sau, cùng ông ta vào thang máy. Tư Thành Đống bỗng cảm thấy
vô cùng sợ hãi, ông ta không chứng kiến Tống Ngọc San ngã , nhưng nhìn
Tống Ngọc San lúc này rất yếu ớt, trong người ông tràn đầy sợ hãi, rất
sợ hãi, thậm chí so với việc ông biết mình bị AIDS còn đáng sợ gấp vạn
lần.
“Nhan Nghiên, hóa ra cô thực sự muốn báo thù.” Tư Thành Đống ngơ ngác nhìn thang máy, Kình Vũ đã đi xuống, nơi này là bệnh viện, Tống Ngọc
San hẳn đã được đưa vào phòng cấp cứu. Giờ phút này, ông không biết mình có nên đi xem bà hay không , Tư Thành Đống phát hiện bản thân ông thật
nhát gan.
“Đúng vậy! ” Nhan Nghiên nhìn bộ dáng già nua của Tư Thành Đống,
người đàn ông này chỉ qua vài ngày ngắn ngủi mà như già đi mười tuổi.
Nếp nhăn trên mặt ngày càng đậm, tóc cũng bạc đi nhiều, ánh mắt trở nên
vô thân. “Chú Tư, hẳn ông nên nghĩ năm đó tôi thế nào? Tôi có thể không
đòi lại sao.” Nhan Nghiên cũng không nghĩ bản thân sẽ nói những lời này, chúng như bộc phát từ trong vô thức, cô không khắc chế được mình mà
thốt ra.
“Ngay từ đầu Tống Ngọc San đã nói với tôi, nói nha đầu cô có một bụng tâm cơ, bà ấy nhìn thấu cô.” Vừa nhắc đến , Thân thể Tư Thành Đống chợt run rẩy, trọng tâm không vững, càng cảm thấy sợ hãi.” Nói cho cùng,
Nhan Nghiên, Tư gia ta quả thiếu nợ cô rất nhiều.”
Nhan Nghiên quay đầu nhìn Tư Thành Đống, lần đầu tiên cô nghe được
lời xin lỗi từ bọn họ. Cô cảm thấy hoảng hốt, bối rối. “Chú Tư, Tư gia
thiếu nợ không chỉ có tôi, còn có cha mẹ tôi. Lúc trước nếu như không
phải ông đụng xe chết cha tôi, bức mẹ tôi đến bên ông , thì hôm nay sẽ
không phát sinh những chuyện này. “Ông là kẻ mang tội đầy người.”
“Cô!” Tư Thành Đống khiếp sợ nhìn Nhan Nghiên, “Cô làm sao mà biết
được? Tại sao cô lại biết chuyện này?”. Tay ông càng run rẩy, hóa ra
nguyên do sâu xa không chỉ như ông nghĩ vậy.
“Tôi làm sao mà biết? Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nếu muốn
người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.” Lúc này thang máy bỗng mở
ra, Nhan Nghiên bước ra ngoài, nơi này là phòng cấp cứu, cô thấy Tư Kình Vũ đang ngồi trên ghế dài, vẫn không nhúc nhích. Mà Tư Lập Hạ thì đang dựa vào tường, mắt mở to, ngẩn người.
Nhan Nghiên bước đến, Tư Kình Vũ thấy cô, hắn cũng không có biểu lộ
gì. Hắn vẫn ngồi yên. Nhan Nghiên nhìn phòng phẫu thuật, ba chữ đỏ thẫm. Hình ảnh này tựa như cô đã gặp qua, năm đó cô mới bốn tuổi, lúc đó bệnh tình mẹ đang nguy kịch, cô cũng như hắn bây giờ , bất lực đứng ở cửa,
nhìn ba chữ đó mà ngẩn người. Đó là ác mộng cả đời của cô, bởi vì khi mẹ được đưa ra, trên người đã được đắp một miếng vải trắng. Cả đời Nhan
Nghiên cũng sẽ không quên được cảnh tượng ây, đặc biệt khi biết rõ chân
tướng, hình ảnh đó một mực khắc sâu vào lòng cô. Mà hiện tại Tư Kình Vũ
cũng phải nhận nỗi thổng khổ như cô ngày đó.
Tư Thành Đống ngồi ở một góc khác trên ghế, không có ý muốn nói
chuyện cùng con trai, cũng không nhìn đến con gái . Ông ta cho rằng bản
thân không có cảm tình với Tống Ngọc San, lúc trước lấy bà ta chỉ là vì
Đường Tuệ Hà đào hôn khiến ông chịu nhiều sỉ nhục, mà Tống gia có quyền
thế, đủ cho ông ta trèo cao. Ông ta lợi dụng Tống Ngọc San, ông ta cũng
rất ghét tính cách kiêu ngạo của bà.Tống Ngọc San đã từng vì ông làm ra
rất nhiều chuyện, nhưng ông luôn nghĩ bà ta muốn khống chế ông. Hiện
tại cẩn thận nghĩ lại, trước đây ông đã cùng bao nhiêu người đàn bà vui
vẻ, cũng ít khi che giấu quan hệ của ông với những người đàn bà khác!
Ánh mắt ông lạnh lẽo nhìn bà giải quyết từng người phụ nữ bên cạnh ông,
ông cảm thấy rất vui mừng. Giờ phút này, khi bà đang đứng giữa ranh giới sinh tử,không hiểu sao ông cảm thấy rất sợ hãi, hoảng hốt. Ông không
mong bà gặp chuyện xấu, Tống Ngọc San, người đàn bà này không có gì có
thể quật ngã, bất kể chuyện gì bà cũng có thể chống đỡ được, ông tự nhủ.
Hơn một tiếng sau, Tống Ngọc San được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, bác
sĩ nói bà ta đã qua thời gian nguy hiểm. Nhưng chân bị gãy xương rất
nghiêm trọng, hơn nữa não cũng bị chấn động mạnh. Quan trọng nhất là khi ngã xuống, lưng bà cũng gặp tổn thương nên xương sống bị tổn hại , cho dù tỉnh lại cũng có thể sẽ bị liệt nửa người bên dưới. Tư Kình Vũ vẫn
trầm mặc, thậm chí sau khi bà được đưa vào phòng bệnh hắn cũng không
theo vào.
Nhan Nghiên đứng trên hành lang ngẩn người, Tống Ngọc San không chết, cô nhẹ nhõm thở ra. Tống Ngọc San gặp tai nạn, may mà qua khỏi. nhưng
trong lòng cô vẫn hoảng hốt, e ngại không nên lời. Cô không biết mình sợ điều gì, sợ Tư Kình Vũ sao? Không phải, Tư Kình Vũ sẽ không hại cô?
Vừa rồi, khi nghe được Tống Ngọc San không có chuyện gì, cô cảm thấy
rất xúc động, muốn xông lên kéo Tống Ngọc San mà đâm. Có rất nhiều lời
muốn hét lên, như là: “Vì sao người đàn bà này bị ngã thành như vậy mà
không chết, bà ta đáng chết, đáng chết.” Cuối cùng, cô véo tay mình,
nuốt những lời kia trở lại. Vì sao trong nội tâm cô không nghĩ như thế,
mà hành động lại hoàn toàn trái ngược.
“Thật sự hận như vậy sao?” Tư Kình Vũ đứng bên cạnh, vẻ mặt tiều tụy, hắn không nhìn cô, mỏi mệt nói.
“Tôi đã nói không thể trở lại như ban đầu, chỉ có thể tiếp tục.” Nhìn Tư Kình Vũ, trong lòng cô chua xót. Nhan Nghiên cảm thấy vô lực, thân
thể là của cô nhưng linh hồn như một người khác, cô không khống chế nổi.
” Chuyện này không nên là cô làm, Nhan Nghiên!” Tư Kình Vũ cầm cổ tay cô, “Đây không phải là cô, Nhan Nghiên, nếu như không phải tận mắt tôi
nhìn thấy, tôi thật không muốn tin tưởng, cô sẽ vì báo thù mà làm chuyện này. Cô biết cô đã làm gì không? Cô muốn mưu sát, thiếu chút nữa một
mạng người ra đi trong tay cô.”
Mưu sát. Từ này thật đáng sợ! Nhan Nghiên nhìn lòng bàn tay mình,
không phải. Cô không mưu sát, cô đâu có ý định giết người! Cô lắc đầu,
cô muốn phủ nhận. Tống Ngọc San tự mình không cẩn thận nhảy xuống lầu,
là Tư gia bức bà ta nhảy xuống, nhưng bà ta không có vấn đề gì. Nhan
Nghiên ngẩng đầu, cười tàn nhẫn : “Anh phải nói mẹ anh bị báo ứng, đây
là ông trời trừng phạt bà ta.”
“Mẹ của tôi làm nhiều việc xấu không cần cô nói, bản thân tôi cũng
rõ.” Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, bối rối cùng bất lực, nụ cười của cô
lại bất đồng với ánh mắt, hắn nghi hoặc. “Nhan Nghiên, tôi tin mẹ tôi sẽ gặp báo ứng, bà đã từng làm nhiều chuyện sai trái. Nhưng Nhan Nghiên,
cô không phải người phán quyết bà, những chuyện này không cần cô làm. Cô thật sự biết cô đã làm gì sao? Cô giống như Tống Ngọc San thứ hai, cô
muốn làm giống người mẹ thứ hai của tôi, cô xác định đây là điều cô muốn sao?”
Nhan Nghiên muốn gào thét trong lòng, không phải, cô không nghĩ sẽ
làm thế. Cô đã muốn dừng lại, cô không muốn trở thành Tống Ngọc San thứ
hai, cô là Nhan Nghiên. Ý nghĩ này càng gào thét trong đầu, cô thấy đầu
mình rất đau. Cô nắm lấy da đầu, lắc đầu nói: “Tư Kình Vũ, thật khó
chịu, đầu đau quá, thật sự rất đau!”
Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên cảm thấy không đúng, hắn ôm lấy đầu cô,
tay đè lên thái dương: “Tôi đưa cô đi kiểm tra, rất nhanh sẽ hết đau.”
Nửa người Nhan Nghiên tựa vào ngực hắn, cô ngẩng đầu nhìn hắn, thấy
trong mắt hắn tràn đầy lo lắng. Cô làm chuyện như vậy, hắn lại quan tâm
cô. Cô bắt lấy vạt áo hắn nói: “Tư Kình Vũ, không phải anh nên hận tôi
sao? “
“Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì?” Tư Kình Vũ ôm ngang cô, hướng
đến khoa não, “Nhan Nghiên, với năng lực của cô, cô sẽ không làm ra
nhiều chuyện như vậy. Nhan Nghiên, tôi hi vọng cô không cần giấu giếm
tôi.”
Tư Kình Vũ càng tỉnh táo, đây vốn là một ván cờ được người ta tỉ mỉ
sắp đặt. Tư Kình Vũ biết, dù Nhan Nghiên hay Vương Đồng cũng chỉ là
quân cờ mà thôi, phía sau có người thao túng. Hắn có thể đoán ra ai,
nhưng hiện tại cần Nhan Nghiên chứng thực.
Cô muốn nói, nhưng đầu Nhan Nghiên rất đau, cô muốn mở miệng nói,
thậm chí là chuyện sư phụ làm nhưng một chữ cô cũng không nói nổi.Tư
Kình Vũ đưa cô đi kiểm tra. Kiểm tra xong, hắn thấy cô vẫn đang ngẩn
người, cũng không ép cô , nói : “Đã muộn, cô nên trở về!”
Tư Kình Vũ vì sao không hận cô, Nhan Nghiên không thể giải thích, hắn không có nói những lời ác độc với mình, nhưng cũng không dịu dàng. Thái độ của hắn rất lạnh lùng, đôi mắt sâu không thấy đáy, cô không thể biết được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Hắn trở lại phòng bệnh, Tư Lập Hạ vẫn đang dựa vào ghế mà ngẩn người, Tư Thành Đống thì đang ngồi trước giường bệnh Tống Ngọc San. Tư Kình Vũ lẳng lặng nhìn bà vẫn đang hôn mê, lời bác sĩ vọng trong đầu hắn, nửa
người dưới bị liệt, đối với bà mà nói, trừng phạt này so với giết bà còn tàn nhẫn hơn.
Tư Kình Vũ kinh ngạc , hắn nên bắt Nhan Nghiên, chất vấn cô, trừng
phạt cô. Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt cô, hắn không thể làm gì được.
Nhan Nghiên hận như vậy, cha mẹ cô bị cha mẹ hắn hại chết, cô muốn báo
thù, hắn không có tư cách trách cô. Nhưng mỗi một câu nói của Nhan
Nghiên, mỗi một biểu lộ của cô đều khắc sâu trong đầu hắn. Nhan Nghiên
lúc này thật lạ lẫm,cô trở nên tuyệt tình, hắn không biết nên giữ người
con gái này thế nào!
May mắn mẹ đã qua khỏi, nếu không, hắn nghĩ hắn sẽ điên mất!