Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Nhan Nghiên ngồi trong xe Tư Kình Vũ, trên đường đi ai cũng không nói gì. Nhan Nghiên dựa vào cửa sổ, nhìn những chiếc xe khác đi lướt qua,
bầu trời xanh ngắt, xanh như muốn cùng ánh mắt cô hòa làm một.
Tư Kình Vũ lái xe không mục đích, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Hắn biết
rõ, không phải chỉ cần hắn và Nhan Nghiên đi ra khỏi căn phòng kia là
mọi việc có thể giải quyết được. Hắn lái xe không nhanh lắm, rốt cuộc
cũng không nhịn được quay lại nhìn cô: “Nói cho anh biết, em đã trải qua cuộc sống ở Mỹ như thế nào?”.
Nhan Nghiên quay đầu nhìn hắn, khi hai mắt giao nhau, cô lập tức né
tránh ánh mắt của hắn, còn Tư Kình Vũ cũng bắt đầu chú ý về phía trước.
Cô nói miễn cưỡng: “Anh muốn nghe chi tiết nào? Em mò mẫm với đôi mắt
hỏng mang thai rồi sinh ra Tử Hằng? Hay là việc em được phẫu thuật, chịu đựng tất cả đau khổ, tập luyện, học tập, chỉ vì hôm nay có thể báo
thù?”
Tư Kình Vũ nghe xong, ngón tay trở nên trắng bệch, nắm chặt tay lái,
đôi mắt nhìn chuyên chú về phía trước: “Lúc trước, anh cho rằng em được
sắp xếp ổn thỏa để sống ở Mĩ, anh không hề nghĩ đến việc đưa em đến Mĩ
rồi bỏ mặc em”.
“Bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì sao, Tư Kình Vũ?”. Nhan
Nghiên cảm thấy thật sự bất lực, cô nghĩ đến bây giờ là đủ rồi: “Có rất
nhiều chuyện, ông trời đã cho chúng ta lựa chọn, em không muốn tiếp tục
như vậy, không còn sức lực nữa rồi”.
Đầu ngón tay Tư Kình Vũ càng thêm trắng, hắn đột nhiên rất hận Nhan
Nghiên, rồi lại không biết nên hận cô cái gì? Có lẽ hắn hận chính mình,
lòng hắn trống rỗng, lời Nhan Nghiên vừa nói đã đẩy bọn họ đến đường
cùng, hắn không tìm thấy lối ra. Hắn lại quay đầu nhìn Nhan Nghiên, cô
cũng mang vẻ mặt thất thần như hắn. “Nhan Nghiên, đối với chuyện của hai chúng ta, em vẫn luôn giữ thái độ tuyệt vọng, chưa bao giờ nghĩ đến
việc cho anh một cơ hội đúng không?”
Nhan Nghiên nở nụ cười, trong tươi cười lại mang theo khổ sở: “Không
phải là tuyệt vọng mà là chưa bao giờ có hy vọng. Tư Kình Vũ, thật sự mà nói, em tiếp cận anh, ở bên cạnh anh chính là để báo thù. Anh nghĩ giữa chúng ta liệu có cơ hội không?”
Mấy câu như vậy đã hoàn toàn đánh bại Tư Kình Vũ, khiến hắn suýt chút nữa thì buông tay lái. Lúc này, không biết từ bao giờ hắn đã chạy xe
đến nhà trẻ của Tử Hằng, hắn đánh xe đến ven đường rồi dừng lại. Hiện
giờ hắn không nói được một câu nào, cũng chẳng có chuyện để mà nói. Hai
người cứ lẳng lặng ngồi như vậy, nhìn thời gian trôi qua từng chút một.
Nhà trẻ có không ít gia đình đến đón con, có đôi có cặp đứng ở cửa
nhà trẻ đợi. Cách xe bọn họ không xa, có một đôi vợ chồng trẻ, người vợ
kéo tay chồng, đầu hơi dựa vào vai anh ta. Người chồng không biết nói
với vợ mình điều gì mà người vợ đột nhiên cười khanh khách, mắt hờn dỗi
liếc nhìn chồng.
Nhịp thở của Tư Kình Vũ chậm lại, hắn và Nhan Nghiên ở cùng nhau từ
khi gặp lại cho đến bây giờ, về sau chưa từng vui vẻ. Ánh mắt hắn dõi
theo đôi vợ chồng nọ, không hiểu sao khóe mắt lại ươn ướt. Hắn đưa tay
ra, cầm tay Nhan Nghiên đặt lên đùi mình thì phát hiện ra tay cô đang
run rẩy.
“Tư Kình Vũ, không nên như vậy”. Móng tay Nhan Nghiên cắm sâu vào
lòng bàn tay, như muốn cắt rách da thịt. “Cái chết của cha em giống một
ấn ký khắc thật sâu vào lòng, trừ khi em chết, nếu không thì vĩnh viễn
không xóa đi được. Hơn nữa, hơn nữa, dù không có những việc kia, chúng
ta cũng không có khả năng đến với nhau”.
“Vì sao? Vì sao chứ?” Bao nhiêu lâu nay, hắn nghĩ đã tìm được cô gái
định mệnh của đời mình. Hắn cuối cùng cũng có thể giao ra tấm chân tình, vậy mà cô lại nói là không thế, hắn làm sao có thể cam tâm.
“Bởi vì anh chưa bao giờ tin tưởng em, từ nay về sau cũng không có
khả năng tin tưởng em”. Đôi mắt xanh như nước của Nhan Nghiên bị che phủ bởi một tầng sương mù, “Dù cho có chuyện gì xảy ra anh đều hoài nghi
em. Bởi vì Nhan Nghiên không có ý tốt, bởi vì Nhan Nghiên tràn ngập căm
hận với Tư gia, cho nên Nhan Nghiên có khả năng làm bất cứ chuyện gì,
thậm chí chính là cô ta làm”.
Tư Kình Vũ buông lỏng tay cô, hắn không phản bác được cô, một câu
cũng không thể. Đúng vậy, hắn có quá nhiều hoài nghi và không tín nhiệm
với Nhan Nghiên, từng giây từng phút cô đều nhắc nhở hắn rằng cô muốn
báo thù, cô muốn Tư gia nhận lấy báo ứng, rất khó để hắn không nghi ngờ
cô.
“Nhưng mà Nhan Nghiên, em nói cho anh biết, những chuyện này không
thể không liên quan đến em”. Tư Kình Vũ lại cầm lấy tay cô lần nữa, “Em
hãy nói cho anh biết, em không ra tay được. Chẳng lẽ em có thể nói với
anh, chuyện xảy ra đến bây giờ không liên quan đến em chút nào sao? Nếu
em nói là không, anh sẽ tin em”.
“Vô nghĩa thôi!” Hơn nữa cô cũng không thể nói rằng tất cả thật sự
không có chút liên hệ nào với cô. “Tư Kình Vũ, sao cũng được! Em không
muốn báo thù, em buông tay, anh cũng buông tay, để cho em rời đi”.
“Em buông tay?”, Tư Kình Vũ cười lạnh: “Biến Tư gia thành như vậy, em lại nói là em buông tay, rời đi. Nhan Nghiên, em cho rằng trên đời này
có chuyện dễ dàng như vậy sao? Anh cho em biết, không có khả năng, đã đi đến nơi này rồi thì một bước cũng đừng nghĩ rời đi”.
Nhan Nghiên đã dự liệu trước, cô nghe thấy tiếng chuông báo nhà trẻ
tan học. Tử Hằng lập tức sẽ ra ngoài, cô nói: “Nếu đã như vậy thì em chỉ có thể tiếp tục, kế tiếp xảy ra chuyện gì em không thể cam đoan”.
“Thì ra đây mới là bắt đầu!”, Tư Kình Vũ cười ha ha vài tiếng, hắn
nắm chặt cổ tay Nhan Nghiên, “Anh hỏi em, em đối với anh có chút tình
cảm nào không?”
Mắt Nhan Nghiên nhìn về hướng không xa, rất nhiều đứa trẻ được giáo
viên dẫn ra ngoài, Tử Hằng chắc chắn cũng sẽ lập tức đi ra. Cô quay đầu
nhìn Tư Kinh Vũ: “Nếu có thì phải là hận, không có cách nào hết hận. Đây là loại hận vô cùng sâu sắc, để em sinh ra Tử Hằng, để em có thể sống
bên ngoài sáu năm, từ đó đến bây giờ mới đứng trước mặt anh”.
Tư Kình Vũ thấy Tử Hằng lưng đeo cặp sách, xuất hiện ở góc bên kia.
Hắn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình, hít sâu một hơi nói với
cô: “Lúc này em thật sự thắng rồi, thắng một cách triệt để”.
Nhan Nghiên không đáp lại, cô không còn khí lực để đáp lại bất kì câu gì của hắn. Trên mặt hắn đã không còn nước mắt, cô chỉnh trang lại cho
mình, sau đó đẩy cửa xe đi về phía con trai.
Tử Hằng vui mừng khi thấy mẹ, lại thấy cha đứng sau lưng mẹ, đây đúng là cảnh tượng cậu thích nhất, cũng như tất cả những đứa trẻ khác, cậu
được cha mẹ đón khi tan học về. Cậu chạy đến, vùi đầu vào ngực mẹ: “Tiểu Nghiên, chúng ta đi đâu ăn cơm?”
“Con muốn đi chỗ nào ăn thì tới chỗ đó”, Tư Kình Vũ đã đi tới, một
tay ôm lấy con trai, một tay cầm lấy cặp sách nhỏ cậu đeo trên vai.
“Cha, hôm nay con ngồi xe của trường đi học, có nhìn thấy một cái
vòng quay thật lớn, thật lớn. Nó cứ di chuyển lên xuống, thật tuyệt!
Cha, Tiểu Nghiên, chúng ta đi ngồi được không?”, Tử Hằng ôm cổ cha mình
nói.