Ads
Cục cưng kiêu ngạo pk tổng tài papa – Chương 157: Trào phúng
Tác giả: Nhược Trữ Trữ
Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Vệ Tề Hàn trầm ngâm, không nghĩ cô sẽ hỏi vậy. “Sư phụ vừa mới về, có thể làm gì?” Hắn nghĩ, với năng lực của sư phụ, cho dù ông ấy không ở trong nước cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Nhận ra Nhan Nghiên trầm mặc, không trả lời hắn, hắn lại nói : “Nhan Nghiên, có phải em biết chuyện gì không?”
“Đủ rồi Hàn, anh biết rõ sư phụ là ai? Vì sao lại không nói cho em?” Nhan Nghiên đáp lại, cô cảm thấy bất an, trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như vậy. Hễ nghĩ đến việc này là trái tim cô đập rất nhanh. Cô không muốn thừa nhận mình đang lo lắng cho Tư Kình Vũ .
“Nhan Nghiên, tại sao muốn biết nhiều vậy? Em chỉ cần biết sư phụ có khả năng giúp đỡ chúng ta, chúng ta có thể báo thù .” Vệ Tề Hàn nhận thấy giọng nói của Nhan Nghiên có vẻ không ổn, “Em xem đấy, hiện tại người Tư gia từng người, từng người một phải hứng chịu báo ứng, việc này không tốt sao?” Nhan Nghiên không nghĩ hắn sẽ nói như thế, giọng cô trở nên mệt mỏi: “Đủ rồi Hàn, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.”
Vệ Tề Hàn không nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại. Thật ra khi Nhan Nghiên nằm xuống, cô không thể nào ngủ được, không muốn nghĩ bất cứ điều gì nhưng lại không làm chủ được suy nghĩ.
Tư Kình Vũ chạy tới bệnh viện, cha đã phẫu thuật được nửa tiếng. Tống Ngọc San thất thần ngồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng. Ngay cả Tư Kình Vũ đến bà cũng không buồn nhìn lấy một cái. Lập Hạ đứng đối diện Tống Ngọc San, đôi mắt sưng đỏ. Nhìn thấy anh trai đến, cô liền lao vào ngực hắn mà khóc.
Tư Kình Vũ an ủi cô, giúp cô ngồi xuống. Sau đó đến trước mặt Tống Ngọc San, hắn biết, nếu như cha xảy ra chuyện gì, người đau khổ nhất vẫn là mẹ. Hắn ngồi bên cạnh bà, ôm vai bà nói: “Mẹ, cha sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.” “Tốt nhất không cần cứu sống ông ta!” Giọng nói Tống Ngọc San trở nên bất thường lại mang theo chút lạnh lẽo: “Để cho ông ta chết đi, không cần phải cứu sống, không cần!” Tống Ngọc San như tự nói với mình, nhưng càng lúc càng kích động, dựa vào vai con trai bà , tiếng nói đầy ác ý.
Tư Kình Vũ lúc đầu còn nghĩ bản thân nghe nhầm, sao mẹ có thể nói câu kia. Mẹ lại nói không cần phải cứu sống ông ta. Bà rõ ràng muốn cha chết, vì sao, vì sao bà lại như vậy?
Tống Ngọc San không khống chế được mình, tinh thần rất kích động. Tay bà đan vào nhau nhưng cũng không kìm được mà run lên.Đang lúc con trai bên cạnh bà, bà lại không thể kiểm soát được mình.
Tư Kình Vũ thấy bà khác thường, hắn quỳ trước mặt bà, cầm đôi tay đang lạnh run của bà :”Mẹ, đã xảy ra chuyện gì, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tống Ngọc San vừa nhìn con trai, vừa lục trong túi lấy ra một tập văn kiện rồi nhét vào tay Tư Kình Vũ. Đêm qua tìm thấy văn kiện trong thư phòng của ông ta, bà cảm thấy ông trời như trêu đùa . Bà hao tổn tâm cơ để được gả cho người này, hao tổn tâm cơ loại bỏ những người đàn bà bên cạnh ông ta, nhưng lại lấy được tờ giấy này. Đây đúng là ông trời trêu ngươi!
Tư Kình Vũ cầm lấy tờ giấy, cũng cảm thấy choáng váng, trên mặt giấy là tên của cha, kiểm tra xác định kết quả dương tính với AIDS. Hắn không biết nhiều về y học nhưng cũng hiểu thế này nghĩa là gì, cũng hiểu tại sao mẹ lại kích động như vậy, kết quả này hết sức nhục nhã, đặc biệt là đối với người Tư gia! Tư Kình Vũ từ trước đến nay đều lãnh đạm, lạnh lùng, chưa bao giờ sợ hãi, nhưng nhìn kết quả hắn cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.
Tư Lập Hạ đang đứng một bên cũng tiến tới, cô nhìn anh trai kinh ngạc cùng mẹ đang kích động, cô biết đã có chuyện xảy ra, cô bước đến từng bước một đến chỗ hắn, hắn cũng không chú ý, sau khi cầm tờ giấy lên xem. Cô cẩn thận xem từng chữ một, nhưng không cách nào phản ứng kịp : “Cái này, đây là cái gì?”
Lúc này Tư Kình Vũ mới tỉnh táo lại, hắn rút lấy tập giấy trong tay Lập Hạ, đem tập giấy bỏ vào trong của mẹ, sau đó nói với bà: “Mẹ, hiện tại không cần lo đến chuyện này,.. chờ cha bình an ra khỏi phòng cấp cứu rồi nói sau.”
“Bình an, tại sao ông ta lại bình an, ông ta dựa vào cái gì? Ông ta nên đi tìm chết, lập tức nên chết ngay.” Nếu người đó ở trước mặt bà, nếu trong tay bà có dao, bà hận đến nối muốn đích thân giết chết ông ta. Tư Kình Vũ ôm chặt bà, để Lập Hạ ngồi bên cạnh. Ai cũng không có cách nào chấp nhân hiện thực này, nhưng nó đã xảy ra, hơn nữa cha ở bên ngoài cùng rất nhiều phụ nữ, ông ta bị vậy không có gì lạ. “Anh, cha thật sự đã bị loại bệnh này sao?” Lập Hạ ngồi bên cạnh cũng không cách nào tiếp nhận. “Em không tin, cha sao lại có thể bị như vậy, ông sao có thể như vậy, sao ông có thể đối với chúng ta như vậy!”
Tư Kình Vũ ôm cô vào trong lòng, hắn cũng hận ông ta, từ nhỏ đến lớn hắn luôn hận người đàn ông là cha hắn. Hiện tại ông ta đã phải nhận báo ứng. Tư Kình Vũ nói bên tai mẹ: “Mẹ, mẹ nghe con nói, con sẽ nói với bác sĩ làm xét nghiệm cho mẹ.”
Bà nhìn hắn.”Con đang nói gì?” Tống Ngọc San kịch liệt : “Con muốn mẹ làm kiểm tra, tại sao mẹ phải kiểm tra. Mẹ không phải là ông ta, chắc chắn không có vấn đề gì!”
“Mẹ, chỉ là để an toàn….” Tư Kình Vũ cố trấn an bà,” Con cũng tin tưởng mẹ sẽ không có vấn đề gì!”
Tống Ngọc San hiểu ý của hắn, mắt bà đẫm lệ : “Kình Vũ, mẹ rất hận ông ta. Những năm nay, chưa bao giờ giống như bây giờ, rất hận ông ta, ông ta sao có thể là người đàn ông như thế!”
Tư Kình Vũ trầm mặc ôm bà, đến bây giờ, hắn còn có thể làm được gì? Khi bước chân đến đây, Tư Kình Vũ còn nghĩ nên để ông ta chết trên bàn cấp cứu! Có lẽ như vậy ông ta còn có thể giữ được tôn nghiêm, cũng giữ cho Tư Gia một chút tôn nghiêm.
Cửa phòng cấp cứu được mở, bác sĩ đi ra, kéo khẩu trang xuống. Nhìn Tư đại thiếu ôm mẹ cùng em gái vẫn chưa phản ứng, hắn do dự có nên nói hay không. Có lẽ bọn họ quá đau lòng, bác sĩ đi tới: “Tư tổng, Tư chủ tịch hiện tại đã qua nguy hiểm. Đây đúng là kì tích, Tư chủ tịch tuy bị va chạm mạnh, nội tạng không bị thương nặng, chỉ bị gãy xương ở chân trái, còn có ảnh hưởng đến não. Trước tiên đưa đến phòng bệnh quan sát một thời gian ngắn, nếu không có biến chứng, ông ấy sẽ an toàn!”
Tống Ngọc San nghe xong, thân thể trở nên mềm nhũn, dựa vào ngực hắn mà khóc càng thương tâm. Ngược lại Tư Kình Vũ lại hoàn toàn tỉnh táo, hắn nói với bác sĩ: “Cảm ơn anh, Lập Hạ, em ở đây cùng mẹ, anh đi làm thủ tục.”