Ads
Chương 149: Gặp lại Sưu tầm Tống Ngọc San thật không ngờ, sau nhiều năm như vậy mà vẫn có thể gặp được Mạc Dật Hàm, mấy năm nay bà ta cố gắng tìm kiếm tin tức của ông ta, cũng đi nhiều nơi, chỉ cần nghe tin ông ta sẽ đến đất nước nào là sẽ mượn cớ đẩy đi chỗ khác, hai người biết người kia ở đâu nhưng lại chưa từng gặp mặt.
Tống Ngọc San nghĩ cả đời này không muốn gặp lại người kia nữa, lại càng e ngại ông ta hơn. Có điều, khi ông ta về nước, nhận chức vụ Đại sứ khu vực Bắc Mỹ, Tống Ngọc San trở nên luống cuống, vị trí này bà ta vẫn đang nhắm cho mình, thế nhưng lại mất về tay người khác, làm cho bà ta phải đau đầu.
Khi cuộc họp của các cán bộ cấp trung tại bộ ngoại giao đang diễn ra, Tống Ngọc San gặp lại ông ta. Mạc Dật Hàm tóc hoa râm, cười nhẹ nhàng, ấm áp như noãn ngọc, giống hệt trong trí nhớ của bà ta. Sau đó, bọn họ mở tiệc chào đón, tại đây, mọi người đều mời rượu Mạc Dật Hàm, bà ta cũng đành phải nâng chén, bỏ qua quá khứ chúc mừng.
Ông ta nhìn thấy Tống Ngọc San, tuyệt đối không bất ngờ, khóe miệng đang tươi cười cũng không thay đổi, chỉ lạnh nhạt cảm ơn. Sau nhiều năm trôi qua, cả hai đều đã lớn tuổi, không còn lông bông như xưa, càng thêm vẻ điềm đạm tự nhiên.
Người Lập Hạ nghi ngờ chính là Mạc Dật Hàm, hầu như tất cả mọi người đều nói mẹ cô và Mạc Dật Hàm không có quan hệ bình thường, mà Tư Thành Đống, kỳ thực vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này. Thế nhưng chuyện mà Nhan Nghiên nói với cô cũng chỉ là chuyện mà tất cả mọi người cùng biết. Ví dụ như Mạc Dật Hàm là học trò của ông ngoại cô, đã từng có thời gian yêu đương với Tống Ngọc San, nhưng sau đó ông ngoại lại gả mẹ cô cho Tư Thành Đống, vì thế đoạn tình cảm này cũng kết thúc. Khi mẹ cô bước vào bộ ngoại giao, trở thành đồng nghiệp của Mạc Dật Hàm, hai người vốn có quan hệ tốt, thường cùng đi công tác làm nhiệm vụ, tự nhiên trở thành chủ đề bàn tán của mọi người. Về sau không biết vì sao mà Mạc Dật Hàm lại bị điều đến Mỹ, tới tận bây giờ mới trở về nước. Tin tức Nhan Nghiên tra cho Lập Hạ không đủ thỏa mãn cô, trực giác Lập Hạ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
“Nhan Nghiên, cô xác định ngoài ra không có chuyện gì khác?”
“Tôi tạm thời chỉ tra ra được đến đây.” Nhan Nghiên thương cảm nhìn Lập Hạ, “Lập Hạ, hay là mẹ cô và Mạc Dật Hàm quan hệ thân thiết hơn thế. Với tính cách của mẹ cô, chuyện ngoại tình…thật sự không có nhiều khả năng xảy ta, cô nên tin tưởng bà ấy, bà ấy là người Tư gia.” Câu này của Nhan Nghiên là thật tâm, Tống Ngọc San một đời sống khá giả, nhưng lấy lòng phụ nữ mà nói, e rằng cái bà ta hận nhất chính là tình cảm ngoài giá thú, kẻ thứ ba. Hơn nữa những năm gần đây bà ta còn muốn xử lý những người đàn bà bên cạnh Tư Thành Đống, để làm gì? Đương nhiên vì bà ta yêu người đàn ông đó, nếu đã như vậy, làm sao có khả năng phản bội ông ta!
Lập Hạ không ngờ Nhan Nghiên sẽ nói đỡ cho mẹ cô, hơn nữa lời cô nói cũng rất có lý. Đúng vậy, mẹ cô là người kiêu ngạo, làm sao có thể yêu đương vụng trộm ngoại tình? “Ý cô là muốn nói, tôi chính là con đẻ của cha tôi?”
“Thật ra biện pháp tốt nhất chính là xét nghiệm ADN, nhưng tôi cho rằng hoàn toàn không cần phải làm thế…, cô nên tin mẹ mình!” kỳ thực lúc này Nhan Nghiên nên nhân cơ hội gây ra xích mích, đó cũng chính là mục đính của sư phụ cô. Tuy nhiên Nhan Nghiên lại không làm được, hơn nữa thấy Lập Hạ bất lực như vậy, Nhan Nghiên cũng không đành lòng thương tổn cô ta.
“Xét nghiệm ADN?” Lập Hạ giống như đang tự hỏi, nhưng đúng là nên tin tưởng mẹ cô.
“Lập Hạ, tạm thời không nên nghĩ nhiều, hiện tại cô nên bắt đầu lại, tốt nhất là cho quản lí sắp xếp phỏng vấn, cho công chúng thấy diện mạo tích cực của cô.” Nhan Nghiên thật lòng nói.
“Người của tôi đã chuẩn bị xong rồi, Nhan Nghiên, cảm ơn cô!” Lập Hạ cảm kích nhìn Nhan Nghiên, hóa ra Nhan Nghiên lại là người vô cùng vị tha. Nói cũng buồn cười, bên người cô có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có người cô ghét nhất là Nhan Nghiên mới là người giúp đỡ cô lúc cần.
Nhan Nghiên gật đầu, cô quay về công ty, Tư Kình Vũ gọi điện rủ cô cùng đi ăn trưa. Khi Nhan Nghiên nói với Tư Kình Vũ tình trạng hiện tại của Tư Lập Hạ, cô nói Lập Hạ đã cân bằng lại, đương nhiên chuyện Lập Hạ muốn điều tra, Nhan Nghiên tự ngậm miệng không đề cập đến.
“Tối nay có tổ chức bữa tiệc đấu giá để từ thiện, đồng thời cũng để hoan nghênh một vị bằng hữu của anh đến từ Pháp, em đi cùng anh nhé!” Tư Kình Vũ bỗng nói.
“Vậy Tử Hằng làm sao bấy giờ? Em phải trông con.” Sau đêm qua, Nhan Nghiên có phần mất tự nhiên trước Tư Kình Vũ. Hai người đều ăn ý không nhắc gì đến chuyện hôm qua.
Tư Kình Vũ nói: “Anh sẽ cho người đến đón Tử Hằng, con cần phải quen dần với những hoàn cảnh như thế này.” Tư Kình Vũ lấy khăn ăn lau mặt, “Y phục đã chuẩn bị xong, lúc này chắc hẳn đã chuyển đến phòng làm việc của em.” Nhan Nghiên mở to mắt, hắn có thể không rêu rao có được không? Chính là hiện tại mọi người đều biết quan hệ của bọn họ, có không ít ảnh mắt bất thường để ý. Ông chủ lớn là hắn còn không biết kiềm chế, không giữ kín thân phận bạn gái của cô, khiến cô gặp nhiều áp lực.
“Đồ ăn ngon không? Sáng nay em đã xin nghỉ một tiếng, vì thế trưa nay không cho phép đến muộn.” Tư Kình Vũ nói câu này có vẻ rất nghiêm khắc nhưng mang theo vài phần cưng chiều. Nhan Nghiên buồn cười với mệnh lệnh của hắn, cắn cắn môi dưới: “Nếu không phải Tư đại tổng tài bắt cóc em đi ăn trưa, hiện giờ em vẫn đang làm việc trong văn phòng!”
“Nói vậy là lỗi của anh?” Tư Kình Vũ đã thanh toán xong, ôm eo Nhan Nghiên đi ra ngoài, “Em đúng lá ăn cháo đá bát!”
Nhan Nghiên thật sự không quen với sự thân mật sủng ái này của hắn, cô hơi cựa quậy nhưng Tư Kình Vũ ôm cô rất chặt, Nhan Nghiên chỉ có thể tựa vào người Tư Kình Vũ, chào người quản lý rồi cùng ra khỏi nhà hàng.
Khi đang trên xe, Nhan Nghiên nhận được điện thoại của Tư Lập Hạ: “Nhan Nghiên, tôi rất lo lắng, cô nói đúng, ADN là biện pháp nhanh nhất xác định tôi có đúng là con gái của cha không. Tôi quyết định thử xét nghiệm ADN một lần, hy vọng lời cô nói không sai.”
Nhan Nghiên sợ hãi thiếu chút nữa ngã xuống, cô thật không ngờ Lập Hạ thật sự đi xét nghiệm ADN. Cảm giác bất an mơ hồ làm Nhan Nghiên nhớ tới khi ở Thái Lan, lúc bắt đầu phát sinh bạo loạn, dường như có người đang dẫn dắt họ theo hướng nào đó. Lúc này cũng vậy, có người đang nắm toàn cục trong tay buộc bọn họ phải đi tiếp về phía trước.
“Sao vậy? Một tin nhắn lại làm em thành như vậy!” Tư Kình Vũ nhìn sắc mặt tái đi của Nhan Nghiên, quan tâm hỏi.
Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ, lo lắng muốn nói, Lập Hạ không có cảm giác an toàn, thủy chung vẫn nghi ngờ. Cô chỉ muốn đi tìm một người để đem lại cảm giác an toàn. “Không có gì, cuộc họp đang diễn ra, đồng nghiệp hỏi em lúc nào quay lại?”
Tư Kình Vũ không hỏi, chuyên tâm lái xe. Miêu Phong biết Nhan Nghiên đi cùng, Miêu Phong là người hiểu biết, thấy Nhan Nghiên cùng ông chủ ở một chỗ, làm sao lại gọi hỏi cô khi nào trở lại? Hiển nhiên, Nhan Nghiên đang nói dối!