Ads
Chương 143: Thuộc về tôi
Sưu tầm
Hai người đưa Lập Hạ về, chờ Lập Hạ ngủ say, sau đó Tư Kình Vũ mới đưa Nhan Nghiên quay lại nhà hắn. Trên đường đi, Nhan Nghiên ngồi yên trên xe không nói lời nào, chỉ tựa đầu vào cửa ngẩn người. Tư Kình Vũ thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, Nhan Nghiên dường như không nhìn thấy, ánh mắt có phần đờ đẫn.
“Nhan Nghiên, cảm ơn em về chuyện hôm nay, ở Thái Lan Nhan Nghiên đã làm cho hắn ngạc nhiên, hiện giờ lại càng ngạc nhiên hơn. Hắn không nghĩ rằng Nhan Nghiên lại giúp Lập Hạ.
Nhan Nghiên hoàn hồn, nhìn Tư Kình Vũ một cái, miễn cưỡng cười với hắn. Nhan Nghiên đã từng nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu có một ngày cô đi đến Tư gia, tình cảnh sẽ như thế nào. Vừa rồi cô và Tư Kình Vũ đưa Lập Hạ trở về Tư gia, khi bước vào cánh cửa quen thuộc, Nhan Nghiên phát hiện ra mình đang run rẩy. Vú Bảo vội vàng đến mở cửa, người đàn bà lớn tuổi mập mạp này đã già hơn nhiều, thấy Nhan Nghiên cũng trợn tròn hai mắt.
“Vú Bảo, đã lâu không gặp!” Dù Nhan Nghiên đang run, cô vẫn có thể thong dong lễ độ cười với Vú Bảo. Bà ta không khác xưa nhiều lắm, ngoại trừ lông mày và những nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn.
Tay vú Bảo run lên, bà ta nhận ra Nhan Nghiên. Cách đây một thời gian, bà ta đã nghe con gái nói Nhan Nghiên trở về, nhưng Đồng Đồng rất ít khi nói với bà ta về chuyện bên ngoài, bà ta chỉ có thể thỉnh thoảng biết một chút, ví dụ như Nhan Nghiên đến Lãng Ức làm nhà thiết kế. ”Nhan Nghiên, đã lâu không gặp!”
Nhan Nghiên đi theo Tư Kình Vũ vào cánh cửa kia, vừa đến cửa, trong đầu cô hiện lên hình ảnh mình lúc bốn tuổi, lần đầu bước vào căn nhà này. Đêm hôm đó, sấm chớp ầm ầm, trời mưa rất lớn, giống như số mệnh của Nhan Nghiên. Mẹ cô đưa cô vào căn nhà này, cũng thay đổi vận mệnh cả đời của cô.
Khi bước vào cửa, Tống Ngọc San đang ngồi trên ghế salon. Mọi thứ trong nhà cũng không có nhiều thay đổi, mọi thứ vẫn giống như trong trí nhớ của Nhan Nghiên, oán hận ấm ức cùng ùa đến. Cô đứng ở cửa ra vào, nhìn Tống Ngọc San đang ở cách đó không xa, cũng như đã từng nghĩ không biết bao nhiêu lần bản thân mình quay lại căn phòng này, còn Tống Ngọc San vẫn ngồi đó, chờ đợi cô đến để trừng phạt. Nhan Nghiên không kìm được nắm chặt tay, ngón tay cấu mạnh vào lòng bàn tay, mắt mở to nhìn chằm chằm Tống Ngọc San.
Tống Ngọc San đã đi đến, gặp Nhan Nghiên cũng có phần bất ngờ, nhưng dù sao điều bà ta quan tâm lúc này chính là người đang nằm trong lòng Tư Kình Vũ: “Lập Hạ có sao không! Lập Hạ, con không có đầu óc, làm loạn như vậy còn chạy ra ngoài, chẳng lẽ còn sợ người khác chưa đủ chuyện để cười nhạo sao?”
“Mẹ, Lập Hạ đã như vậy, mẹ không thể ngừng chửi mắng được à.” Sắc mặt Tư Kình Vũ không tốt, ôm Lập Hạ lên lầu. Hắn cũng không quên Nhan Nghiên, nhìn cô, ý muốn nói cô lên lầu cùng hắn.
Nhan Nghiên cười nhạt, nói: “Anh đưa Lập Hạ lên đi, em ở đây chờ anh.” Tư Kình Vũ nhìn mẹ, lại nhìn Nhan Nghiên rồi ôm Lập Hạ lên phòng.
Nhan Nghiên vẫn giữ nụ cười trên môi, nghênh đón ánh mắt đầy hận thù của Tống Ngọc San, cô vẫn cười bình tĩnh.
“Nhan Nghiên, tôi không thể không lau mắt nhìn cô thêm một lần nữa, so với mẹ cô, thật đúng là một đẳng cấp khác hoàn toàn.” Tống Ngọc San tím mặt, bà ta không thể không nhìn thấy ánh mắt chán ghét mà con trai nhìn mình, sự tránh né mà con gái dành cho mình. Nhất thời, bà ta trở thành người mẹ máu lạnh vô tình nhất.
“Ở đây chẳng có gì thay đổi cả, giống y hệt trong trí nhớ của tôi.” Nhan Nghiên làm như không nghe thấy lời bà ta nói mà nhìn khắp phòng. Cuối cùng ánh mắt cô nhìn về phía cầu thang, ở đó, mẹ cô bị Tống Ngọc San đá ngã xuống đất, ở đó, cô bị Tư Kình Vũ lôi vào phòng. ”Bác Tống, bác cũng chẳng có gì thay đổi cả, vẫn giống hệt trong trí nhớ của tôi.”
Tống Ngọc San nhìn mặt Nhan Nghiên, Nhan Nghiên rất giống mẹ mình, khi cô còn nhỏ, Tống Ngọc San cực kỳ căm ghét Đường Tuệ Hà. Đường Tuệ Hà có khuôn mặt điềm đạm đáng yêu trời sinh, chiếm lấy mọi thương tiếc cùng yêu thương của mọi người. Nhưng bà ta cũng rất coi thường Đường Tuệ Hà, người phụ nữ ấy quá nhu nhược, chỉ cần một thủ đoạn nhỏ cũng có thể giải quyết xong. Nhưng Nhan Nghiên lại không như vậy, cô không còn là cô bé nhu nhược cố kìm nén giận dữ, cô có tâm kế, có thủ đoạn, còn có can đảm cùng đấu với bà ta. Tống Ngọc San nở nụ cười: “Tôi hiểu, Nhan Nghiên, hóa ra tất cả đều do cô giở trò quỷ. Ảnh chụp là cô tung ra, cô đưa tin Tư Kình Vũ thu mua nhân chứng ra ngoài, cô hủy hoại danh dự của Tư gia, bây giờ lại giả làm người tốt đến cứu Lập Hạ.” Khi Tư Kình Vũ đến cứu Lập Hạ xuống, gọi điện cho bà ta nói Lập Hạ không có việc gì, còn nói Nhan Nghiên cứu Lập Hạ. Bà ta còn lấy làm lạ, Nhan Nghiên hận không thể giết chết người nhà họ Tư, làm sao có thể cứu Lập Hạ!
“Tôi không hiểu bác đang nói gì?” Nhan Nghiên lướt qua Tống Ngọc San, từng bước đi về phía ghế salon trong phòng khách. Lúc này, Tống Ngọc San lật giở từng tờ nhật ký, chọc vào vết thương sâu kín trong lòng Nhan Nghiên.
“Sao lại không biết tôi đang nói gì! Cô hận Tư gia đến tận xương tủy, chỉ e đến đây để trả thù thôi!” Tống Ngọc San bước đến, nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Nhan Nghiên, “Sáu năm ở Mĩ cô đã học được rất nhiều thứ.”
“Có phải bác hối hận vì thất bại năm đó!” Nhan Nghiên cười nhạt hỏi lại, “Tối hôm ấy, tôi chạy thoát nên mới lưu lại tai họa ngày hôm nay. Có điều tôi phải nói điều này, bác Tống, người tìm Tư gia báo thù không phải chỉ có mình tôi, bác vẫn nên cẩn thận đi.”
“Dù có bao nhiêu người, Tư gia đều không ngại đối phó.” Tống Ngọc San ngồi trên ghế salon, chân vắt chéo, khóe miệng lộ ra vẻ khôn khéo, cười đắc ý, “Hình như cô đang có nhiều cảm xúc, có phải tôi gợi cho cô nhớ lại điều gì đó!”
“Đúng vậy, tôi nhớ đến rất nhiều chuyện!” Nhan Nghiên đi từng bước đến trước mặt bà ta, khom người xuống nhìn, “Kỳ thực không cần phải cố gắng nhớ, vì tất cả những ký ức đó đều hiển hiện chi tiết trước mặt tôi, nhắc nhở tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm được.”
Tống Ngọc San che giấu vẻ cười cợt, đôi mắt chớp chớp, không tiếp tục nhìn Nhan Nghiên nữa. ”Có phải hiện giờ rất căm ghét tôi, muốn tôi biết mất thật vui vẻ đúng không.” Nhan Nghiên cười đắc ý, cô bước đến gần tai bà ta, “Sáu năm trước, bà còn có cơ hội làm được. Còn bây giờ, chỉ e rằng bản thân bà còn không tự lo được. Bác Tống, tin tôi đi, bà phải cẩn thận một chút, vì không lâu nữa sẽ đến lượt bà đó.”
Tống Ngọc San biến sắc mặt, khó thở, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Nhan Nghiên: “Cô nghĩ rằng tôi phải sợ cô?”
Nhan Nghiên đã nhìn thấy Tư Kình Vũ sắp xuống lầu, cô lùi về sau vài bước, nhìn Tống Ngọc San cười đầy thâm ý. Sau đó, cô rời khỏi phòng khách, đến đón Tư Kình Vũ.
Tống Ngọc San hoảng sợ nhìn thấy con trai mình cười với Nhan Nghiên, khoác tay cô rồi nói với bà ta: “Mẹ, con về trước đây!” Tống Ngọc San muốn đuổi theo ra bên ngoài, nhưng nhìn thấy Nhan Nghiên quay đầu cười với mình, thân thể cô không rời Tư Kình Vũ, như muốn nói cho bà ta biết, con trai bảo bối bà chăm sóc bao nhiêu năm trước bây giờ đã thuộc về tôi!