Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 127




Ads Cuối cùng Nhan Nghiên cũng có thể đeo bịt mắt để ngủ, còn Diêm Ưng Dương cũng không quấy rầy cô nữa. 

Đến khi máy bay gặp dòng khí lưu chuyển, Nhan Nghiên bị đánh thức. Lúc này trời đã tối, Diêm Ưng Dương bên cạnh đã ngủ, còn Nhan Nghiên ngược lại không hề buồn ngủ. Cô nhìn đồng hồ, trời sắp sáng, còn hai tiếng nữa mới đến nơi. Nhan Nghiên đứng dậy đi toilet, ai ngờ cô vừa rửa tay đi ra ngoài thì nhìn thấy Tư Lập Hạ đứng ở cửa ra vào. 

Nhan Nghiên không ngạc nhiên khi Tư Lập Hạ muốn gây phiền phức cho cô, vì vậy khi nhìn thấy Tư Lập Hạ mặt mũi khó coi đứng trước cửa, Nhan Nghiên chỉ cười cười: “Tư đại tiểu thư muốn dùng toilet? Tôi đã xong rồi” 

Tư Lập Hạ nhanh tay đóng cửa, khoá lại, sau đó nghiêng người bước lên phía trước: “Nhan Nghiên, tạm thời cô có thể đắc ý, nếu cô là người hiểu biết thì huỷ hết số ảnh kia đi, nếu không anh tôi nhất định không bỏ qua cho cô đâu.” 

Nhan Nghiên đột nhiên phát hiện, Tư Kình Vũ và Tư Lập Hạ rất giống nhau, cả hai đều rất thích uy hiếp người khác. Nhan Nghiên cười cười, nói: “Tư Lập Hạ, cô có thấy cô rất kỳ quái hay không, cô bị người khác nắm thóp, dù là ai cũng có khả năng huỷ hết tiền đồ của cô, nhưng cô vẫn còn có thể kiêu ngạo như vậy. Cô không ngồi lo xem mình phải làm gì, dựa vào cái gì để uy hiếp tôi?” 

Tư Lập Hạ đỏ bừng hai má vì bị Nhan Nghiên chọc giận, hơi thở dồn dập: “Nói như vậy, cô thừa nhận cô có những bức ảnh kia, cô chính là người gửi những bức ảnh kia đến uy hiếp tôi.” 

“Nói nhỏ thôi.” Nhan Nghiên bắt đầu có vài phần hâm mộ Tư Lập Hạ, trong số những người đang có mặt ở đây, cũng chỉ có Tư Lập Hạ là người sống tuỳ tiện như vậy. “Ở đây cách âm không tốt lắm, tôi không để ý chuyện này có bị ai nghe được không, nhưng cô nên chú ý, nếu để người khác nghe được sẽ không tốt đẹp gì đâu.” 

Tư Lập Hạ không phải đối thủ của Nhan Nghiên, chỉ tùy tiện mấy câu cũng bác đi được cơn giận của Lập Hạ, mà Nhan Nghiên vẫn nhàn nhã chống đỡ. Lập Hạ không thể không hạ thấp giọng, mọi người bên ngoài đều đang ngủ, xung quanh yên tĩnh đến vậy, giọng nói quá lớn sẽ khiến người khác để ý. “Nhan Nghiên, rốt cuộc cô muốn thế nào?” 

“Tôi nghĩ tốt nhất cô nên tỏ ra ngoan ngoãn, chúng ta quay xong quảng cáo, thuận lợi về nước, không để chuyện xấu xảy ra, không phải tốt đẹp sao?” Nói xong, tay Nhan Nghiên đưa qua người Tư Lập Hạ mở cửa, “Tư đại tiểu thư, toilet nhường lại cho cô, tôi về chỗ nghỉ ngơi đây.” 

Tư Lập Hạ giận điên người, nhưng lại không thể không nhịn, đến lúc xuống sân bay Băng Cốc, mặt Tư Lập Hạ vẫn hầm hầm tức giận. Lúc này Tư Kình Vũ đã sắp xếp bọn họ tại một địa điểm cạnh biển để quay chụp. Cả đoàn ngồi xe buýt đến khách sạn, cảnh ở Băng Cốc rất đẹp nhưng thời tiết có phần nóng bức. Vừa xuống sân bay Nhan Nghiên đã gọi điện cho Tử Hằng, Tử Hằng vừa rời giường, vô cùng phấn khích vì nhận được điện thoại của mẹ. Đúng như Tư Kình Vũ đã nói, hắn để Thanh tẩu đến chăm sóc Tử Hằng, Nhan Nghiên rất tín nhiệm Thanh tẩu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

Nhan Nghiên nói chuyện mấy câu với Tử Hằng, sau đó Tử Hằng vui vẻ hỏi cô có muốn nói chuyện với cha không, Nhan Nghiên lập tức sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia đã được chuyển cho Tư Kình Vũ. Ngược lại Tư Kình Vũ rất tự nhiên, ân cần hỏi: “Trên máy bay ngủ có ngon không? Em đã ăn gì chưa?” 

Nhan Nghiên không biết trả lời như thế nào, trong ý thức của cô, Tư Kình Vũ và cô không thích hợp nói những lời như vậy. 

Bọn họ ân cần thân mật, giống như một đôi tình nhân nhiều năm tình cảm, hoặc một đôi vợ chồng hoà thuận. Cả hai ý nghĩ trên đều làm Nhan Nghiên đỏ mặt, bỗng chốc thời tiết như đang nóng hơn. Cô lắp bắp nói: “Cũng được, em đã ăn sáng trên máy bay rồi.” 

“Mọi chuyện trên máy bay có thuận lợi không? Em ngồi cùng Diêm Ưng Dương?” Tư Kình Vũ hỏi, giọng nói có vài phần áp lực, hắn vốn không vui vẻ, nhưng lại cố nén không để giọng mình quá tệ. 

“Em ngồi cạnh anh ta, nhưng Tư tổng yên tâm, em vừa lên máy bay thì ngủ luôn.” Nhan Nghiên không hiểu sao mình phải giải thích với hắn, nhưng lời đã nói, không khỏi cảm thấy ảo não, không cam tâm, muốn cắt điện thoại. 

“Có chuyện gì em có thể tìm Miêu Phong, cô ấy sẽ chăm sóc em” Tư Kình Vũ có vẻ rất cao hứng với câu trả lời của cô, giọng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. 

Chỉ sợ không phải là chăm sóc, là giám thị đi! Nhan Nghiên thầm oán hận, giọng nói cũng lạnh hơn: “Tư tổng còn chuyện gì khác muốn dặn dò nữa không?” 

“Em về khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi, có việc gì cứ gọi điện cho anh.” Tư Kình Vũ không chờ Nhan Nghiên trả lời, cúp điện thoại, ôm Tử Hằng đi xuống lầu. 

Nhan Nghiên nhìn điện thoại vài giây, sau đó cùng mọi người lên xe. Công ty cho cả đoàn ở khách sạn năm sao, nhưng thời điểm này đúng vào mùa du lịch, nên hai người phải ở chung một phòng. Tư Lập Hạ là đại tiểu thư, được một phòng riêng, nhưng cô ta lại bất ngờ trở nên khéo léo hiểu lòng người, chủ động đề nghị ở cùng phòng với Nhan Nghiên. 

Nhan Nghiên chỉ cười, không tỏ thái độ phản đối. Sau đó hai người về phòng nghỉ ngơi, Tư Lập Hạ dặn trợ lý cất hết đồ đạc của cô ta xong, cũng không nhìn Nhan Nghiên mà liền mang quần áo vào phòng tắm. Còn Nhan Nghiên nói chuyện với trợ lý của mình là Tiểu Chu, Tiểu Chu vốn đang để ý Lập Hạ, cũng biết cô ta xấu tính, hai người nói chuyện đến khi Tư Lập Hạ rời khỏi phòng tắm thì Tiểu Chu mới đi ra ngoài. 

Khi Lập Hạ bước từ phòng tắm ra, Nhan Nghiên đã chuẩn bị sẵn sàng, cầm quần áo chuẩn bị bước vào phòng tắm. Lập Hạ một tay chặn cô, ánh mắt khinh miệt: “Nhan Nghiên, không phải cô đang rất đắc ý à? Tôi nhớ trước đây cô cũng chỉ là một người hầu ở nhà tôi, ở cùng một phòng với Vương Đồng. Ai biết được, cô và Vương Đồng đều là hồ ly tinh, Vương Đồng cấu kết với cha tôi, mà cô lại lén lút câu dẫn anh tôi sinh ra nghiệt chủng. Giờ cô dựa vào anh tôi, bay lên ngọn cây, còn có thể ở cùng phòng với tôi. Có điều đừng trách tôi không nhắc trước, chim sẻ mãi mãi vẫn chỉ là chim sẻ, dù có bay cao đến đâu, dù có mặc quần áo đẹp đẽ đến mức nào cũng vĩnh viễn không che giấu được bản chất xấu xí của cô.” 

Tư Lập Hạ vẫn cứ là Tư Lập Hạ kiêu ngạo mồm miệng độc địa, Nhan Nghiên nghe đến hai từ nghiệt chủng, cơn tức đã ùa đến. Bất quá cô dù giận nhưng vẫn tươi cười, không khách khí đẩy Lập Hạ ngã xuống giường, tay đè lên vai cô ta, chân chặn lên chân cô ta, nói: “Lập Hạ, cô biết không, có một số người, cho dù xuất thân cao quý đến đâu, nhưng trong cơ thể họ lại mang dòng máu dơ bẩn. Cô thử nhìn lại xem cha cô đã chơi qua bao nhiêu người đàn bà, nhìn lại xem mẹ cô vụng trộm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, còn cả cô nữa, dám chụp những bức ảnh kia, chính cô mới là người dơ bẩn, xấu xa!” 

Tư Lập Hạ bị nói đến mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng sức cô ta không đủ để thoát ra, cứ như vậy bị Nhan Nghiên giữ chặt không nhúc nhích được. Cô ta chỉ đành to mồm nói cứng: “Nhan Nghiên, cô muốn chết phải không! Tôi cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.” 

“Tư Lập Hạ, thì ra cô vẫn không biết tình thế của mình như thế nào!” Nhan Nghiên lại gần hơn, khoé miệng lộ ra nụ cười tà ác, “Cô nên hiểu không phải là Tư gia các người không buông tha cho tôi, mà là tôi sẽ không tha thứ cho các người. Lập Hạ, cô chưa gì đã quên mất những bức ảnh đặc sắc tuyệt luân đã chụp kia? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, mấy bức ảnh đó cũng có thể làm cô giống các ngôi sao trước đây, chỉ sau một đêm đã thành danh, toàn Trung Quốc đều biết diễn viên, người mẫu Tư Lập Hạ hoá ra cũng thích đóng phim diễm tình.” Nói xong, Nhan Nghiên thả Tư Lập Hạ ra, cầm quần áo bước vào phòng tắm. 

Chỉ còn Lập Hạ bên ngoài, oán hận nhìn bóng lưng Nhan Nghiên, cô ta không có biện pháp đối phó với ả đàn bà này, thật đáng giận!