Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 122




Ads • Chương 122: Vũ khí chí mạng

Mỗi lần Nhan Nghiên bước vào phòng làm việc của Tư Kình Vũ, tâm trạng đều không tốt. Hôm qua bọn họ tạm biệt không lấy gì làm vui vẻ, buổi tối lại vầy vò qua lại (*ý chỉ xxx), cô thật sự hy vọng trong thời gian ngắn không phải gặp lại người này.

Nhan Nghiên đẩy cửa bước vào, Tư Kình Vũ đang ngồi ở bàn làm việc, thấy cô bước vào, hắn thản nhiên nói: “Khóa của vào, em đến đây.”

Nhan Nghiên nhìn sắc mặt Tư Kình Vũ, phải nói trên mặt hắn một điểm biểu lộ cũng không có, cô không nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Cô đóng cửa lại, đi đến trước mặt hắn, nói: “Tư tổng tìm em có chuyện gì vậy?”

Tư Kình Vũ quay màn hình máy tính về phía Nhan Nghiên, trong đó có một số ảnh chụp, một vài ảnh đã qua xử lý, nhưng có thể đoán ra nam diễn viên là ai. Chính là số ảnh nóng bỏng của Tư Lập Hạ mà lần trước Vương Đồng gửi cho cô xem. Nhan Nghiên còn nhớ rõ, những ảnh kia rất khó coi, sau khi xem xong cô liền xoá đi, càng không để ý đến mấy lời đề nghị của Vương Đồng. Chẳng lẽ Vương Đồng lại không hỏi cô mà đã một mình động thủ? Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ, vất vả bày ra vẻ tươi cười: “Tại sao Tư tổng lại cho em xem những bức ảnh này”

“Đêm qua có người gửi cho Lập Hạ!” ánh mắt Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên chằm chằm, “Nặc danh, cũng không nói gì về yêu cầu, chỉ có ảnh chụp. Em giúp anh xem, người gửi những bức ảnh này rốt cuộc là có mục đích gì?”

“Có phải Tư tổng đánh giá em quá cao rồi không, làm sao em biết được.” Không cần đoán, chỉ cần chuyện như vậy xảy ra, Tư Kình Vũ chắc chắn sẽ nghi ngờ cô đầu tiên. Ngược lại Nhan Nghiên cũng cực kỳ tỉnh táo, tuy cô đúng là rất muốn đối phó với Tư gia, nhưng cũng không dùng thủ đoạn ti tiện như thế này.

“Đúng vậy, làm sao em lại biết được!” Tư Kình Vũ lặp lại lời của Nhan Nghiên, đôi mắt càng tĩnh mịch hơn. Người bình thường nhìn thấy mấy bức ảnh này, chắc chắn sẽ kích động mạnh, nhưng Nhan Nghiên tuyệt đối không hề bất ngờ, giống như đã từng xem qua. Có thể thấy cho dù mấy bức ảnh này không phải do Nhan Nghiên tung ra, nhưng chắc chắn cô có liên quan, “Em không phải nên rất kinh ngạc sao? Không nghĩ đến Lập Hạ có thể chụp loại ảnh như vậy!”

“Em rất kinh ngạc!” Nhan Nghiên cười lạnh, “Càng kinh ngạc hơn chính là, loại ảnh này không phải nên coi như chuyện xấu trong gia đình? Vậy mà Tư tổng lại mang ra cho em xem, thật sự em không ngờ đến! Anh nên biết lập trường của chúng ta đối lập với nhau, nếu cho em xem mấy bức ảnh này, anh không lo em sẽ lôi ra làm vũ khí công kích Tư gia sao?”

“Nói vậy, em thừa nhận, nếu em có những bức ảnh này, em sẽ dùng chúng để uy hiếp Tư gia, thậm chí công khai những bức ảnh này ra bên ngoài?” Tư Kình Vũ vặn ngược lại câu nói của Nhan Nghiên.

“Em có nói vậy sao?” Nhan Nghiên hỏi lại, “Tư tổng nếu hoài nghi lời nói của em có thể nói thẳng, không cần phải nói quàng xiên xẹo như vậy.”

“Em từng xem những bức ảnh này, hơn nữa cũng từng uy hiếp Lập Hạ muốn gửi chúng cho nó xem.” Tư Kình Vũ hơi nghiêng người về phía trước, trong mắt lộ ra khí thế nguy hiểm. Kỳ thật, Tư Kình Vũ mong chờ Nhan Nghiên có thể cho hắn một phản ứng khác, chuyện này quá bỉ ổi. Nhan Nghiên có lẽ muốn đối phó với Tư gia, thế nhưng hắn không muốn cô dùng đến loại biện pháp này.

Thế nhưng sự thật đang bày trước mắt, phản ứng của Nhan Nghiên không có sai lệch, “Là em gửi ảnh chụp cho Lập Hạ, Nhan Nghiên, rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Tư tổng anh danh thần võ không phải đoán được em muốn gì sao?” Nhan Nghiên cũng không cãi lại, bởi vì trước mặt Tư Kình Vũ, dù cô phủ nhận hoặc thừa nhận, một khi hắn đã nhận định là cô, thì cô có nói gì cũng vô dụng!

“Nói đi, em muốn thế nào mới có thể xoá đám ảnh đó!” Tư Kình Vũ không muốn nói nhiều, lập tức đàm phán điều kiện với Nhan Nghiên.

Chuyện đến nước này, Nhan Nghiên cũng không biết nên khóc hay cười, quá nực cười, chỉ tiếc rằng cô không cười nổi. Nhan Nghiên cố gắng hết sức chế ngự nỗi đau đớn trong lòng, cười nói với hắn: “Nếu em nói, em muốn Tư tổng đem tất cả cổ phần của tập đoàn Thao Thiết chuyển sang tên em, vị trí tổng tài hiện giờ của anh ngồi cũng giao cho em làm, Tư tổng có đáp ứng không?”

Tư Kình Vũ cũng cười, tay hắn đặt truớc ngực, hỏi lại: “Em cảm thấy em có thực lực đó, có thể ngồi lên vị trí này của anh sao? Nhan Nghiên, đây mới là mục đích của em, không phải báo thù, mà là muốn chiếm lấy Thao Thiết. Dã tâm của em thực không nhỏ đâu!”

“Trên đời này, chỉ sợ không thể nghĩ ra được, chứ không có chuyện không làm được, đúng không?” Nhan Nghiên cười nói, không cần đoán, khẳng định Tống Ngọc San đã đem những lời nói của cô cho Tư Kình Vũ nghe. “Tư tổng hẳn là biết rõ, trước kia Lãng Ức chính là tập đoàn Hào Quang, là ông ngoại em để lại cho mẹ em. Năm đó bác Tư đính hôn với mẹ em, Hào Quang cũng rơi vào tay ông ta, đó chính là nền tảng ban đầu của Thao Thiết, giờ em muốn đòi lại, anh nói xem có được không?”

Khoảnh khắc này Tư Kình Vũ muốn cười cũng không nổi, hắn phải thừa nhận, Tư gia được như bây giờ, rất nhiều tích lũy phải dựa vào cướp đoạt mới có được. Năm đó Đường gia thật sự rất giàu có, nổi danh ở Bắc Kinh, tập đoàn Hào Quang có hơn mười công ty con, tài sản tích luỹ đến hơn mười tỉ. Sau khi cha mẹ Đường Tuệ Hà qua đời, Đường Tuệ Hà không tiếp nhận việc kinh doanh, mà vị hôn phu Tư Thành Đống tiếp quản sinh ý Đường gia, đem Hào Quang đặt dưới ngọn cờ Thao Thiết, dần dần trở thành Lãng Ức của hiện tại.

“Đây chính là nguyên nhân em phải đến Lãng Ức để làm việc?” biểu lộ của Tư Kình Vũ càng thêm nặng nề, “Nhan Nghiên, em quá khờ khạo, Đường gia năm xưa đã sớm không tồn tại! Anh có thể cho em một khoản tiền, coi như đền bù tổn thất.”

“Đền bù tổn thất?” Nhan Nghiên cười, từ trong túi lấy ra một tập tài liệu, “Ở đây có một bản sao văn bản, lúc trước mẹ em cùng chú Tư ký giao ước về trao quyền quản lý tài sản. Trên giấy trắng mực đen viết, Hào Quang được giao cho bác Tư toàn quyền quản lý, chứ không phải bán cho bác ấy. Tư đại thiếu là người làm ăn lớn, khi học đại học cũng có học qua ngành Luật, anh thử xem xem văn bản này có hiệu lực pháp lý hay không?”

Tư Kình Vũ không nói lời nào, nhận lấy văn bản, lật từng tờ một, cuối cùng nặng nề đóng lại, khoé miệng vui vẻ không hề thay đổi: “Em nên biết, loại văn bản này nếu chỉ là bản sao thì cũng không có ý nghĩa gì cả”

“Đương nhiên là em có bản gốc, em chỉ muốn hỏi Tư đại thiếu gia, văn bản này có phải là có hiệu lực pháp lý hay không?” Nhan Nghiên hiện giờ tuy rất tỉnh táo, nhưng trong lòng lại run rẩy. Đây chính là vũ khí bí mật của cô, Nhan Nghiên cũng không biết hiện giờ có phải thời điểm đưa ra không, nhưng bị buộc đến nước này, cô cũng không còn cách nào. Năm đó mẹ cô nguy kịch trong bệnh viện, đã nói với Nhan Nghiên về sự tồn tại của văn bản này, cho cô chìa khoá bảo hiểm của ngân hàng, muốn Nhan Nghiên sau khi trưởng thành phải đi lấy về.

Mẹ cô vẫn cảm thấy rất có lỗi với Tư Thành Đống, cho nên khi ở bên cha cô, chưa bao giờ nghĩ đến việc thu hồi lại Hào Quang, cho đến khi phát hiện mình mắc bệnh nan y, bà muốn con mình có cuộc sống bảo đảm, mới cố gắng bảo lưu văn bản đó.

Tư Kình Vũ rốt cục cũng thừa nhận, Nhan Nghiên đến là đã có chuẩn bị. Phần văn bản này chính là vũ khí trí mạng. Hắn cũng không hoảng hốt, hỏi: “Em đã có văn bản này, vì sao bây giờ mới đưa ra, khi vừa mới về nước em nên đưa ra luôn, không phải sao?”

“Chuyện này hình như không liên quan đến Tư tổng” Đã nói đến chuyện này, Nhan Nghiên cũng không cần khách khí với hắn nữa, cô cười lạnh, nói: “Tư tổng nên đọc phần phụ lục của văn bản này, phụ lục có nói quyền quản lý của Hào Quang đến khi con gái bà Đường Tuệ Hà được mười tám tuổi, sẽ do ông Tư Thành Đống hoàn trả vô điều kiện. Trên đó ngoài hai bên còn có luật sư ký tên”

“Em nói rất đúng, Hào Quang đã sớm không còn tồn tại, hiện tại chỉ có Lãng Ức” Tư Kình Vũ cũng không nhìn văn bản, hai mắt tập trung nhìn chăm chú vào khuôn mặt Nhan Nghiên. Đây là lần đầu tiên cô làm cho hắn thay đổi cách nhìn, nét mặt ngoan lệ của cô trước giờ hắn chưa từng thấy. Tư Kình Vũ không khỏi nhớ đến đêm qua cô nằm dưới hắn, bộ dạng khóc lóc cầu xin rất đáng thương. So với hiện tại, giống như hai con người khác nhau.

“Hiện tại có văn bản xác minh của Bộ Công Thương, dựa trên căn cứ thay đổi mà chứng minh Lãng Ức chính là Hào Quang trước đây.” Nhan Nghiên lại đưa một văn bản khác đến trước mặt Tư Kình Vũ, “Còn đây, là di chúc của mẹ em, toàn bộ cổ phần của bà tại công ty cổ phần Lãng Ức do em kế thừa, mặt khác, em chính là cổ đông lớn nhất của Lãng Ức!”

Tư Kình Vũ vẫn không đọc văn bản, chỉ nhìn Nhan Nghiên, cười nói: “Xem ra, mọi chuyện trước đây đều là gây rối loạn, bây giờ mới chính thức bắt đầu.”

Nhan Nghiên nhàn nhạt cười lạnh: “Do Tư tổng bức em đến nước này, đúng không? Đấu với Tư Kình Vũ anh, em không thể không đi nước cờ này.” Trong đầu Nhan Nghiên hiện lên khuôn mặt của Tử Hằng, một nỗi bi thương dâng lên trong lòng. “Anh muốn cướp đi Tử Hằng trong tay em, còn muốn Tử Hằng đổi sang họ Tư. Em đã không còn đường lui. Tư tổng, có những văn bản này, anh biết phải là gì rồi đó!”

“Em đi tìm luật sư giỏi chưa?” Tư Kình Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh nghĩ hẳn là tìm được rồi, lát nữa bảo luật sư gọi điện cho anh, anh sẽ để bộ phận Pháp Vụ của công ty tiếp quản. Bất quá, Nhan Nghiên, công sức chuẩn bị của em vẫn chưa đủ. Anh tin thư uỷ thác này em đã đọc rất kỹ, mẹ em đem quyền quản lý Hào Quang cho cha anh, bao gồm cả quyền chuyển nhượng cổ phiếu. Ba năm trước đây, anh nhận vị trí tổng tài Thao Thiết, cha anh đã đem hai lăm phần trăm cổ phần trên danh nghĩa của mẹ em chuyển đến dưới tên anh. Do đó trên danh nghĩa mẹ em chỉ có hai sáu phần trăm cổ phần của công ty, hơn nữa những năm vừa rồi Lãng Ức quyền cổ đông của Lãng Ức có thay đổi, Thao Thiết có ba mươi mốt phần trăm cổ phần của Lãng Ức, mà bản thân anh lại có ba mươi phần trăm cổ phần. Nói cách khác em cũng chỉ là cổ đông lớn thứ ba của Lãng Ức mà thôi. Đương nhiên, phần cổ quyền chuyển nhượng anh sẽ yêu cầu luật sư làm văn bản, chuyển giao lại cho em.”

Tư Kình Vũ thật lợi hại, khó trách khi cô đưa văn bản ra hắn không hề bất ngờ, thì ra trong lòng hắn đã biết rõ. “Anh yên tâm, hiện tại thư của luật sư đã gửi đến tay cha anh, từ giờ trở đi hắn sẽ không được làm gì nữa.” giọng Nhan Nghiên như đã mất đi chút nhiệt độ cuối cùng, lạnh như băng nói.

“Yên tâm, như đã nói đến đây, em hiểu rõ cổ phần của Lãng Ức không ai có thể nhòm ngó được nữa.” Tư Kình Vũ tự nhiên nói, “Chúc mừng em Nhan Nghiên, trở thành đại cổ đông của Lãng Ức. Em đã làm cổ đông của Lãng Ức, anh nghĩ em chắc không hứng thú làm nhà thiết kế trưởng của Lãng Ức nữa”

“Em đã ký hợp đồng ba năm với Lãng Ức, chẳng lẽ bởi vì em thành cổ đông mà Tư tổng từ chối công việc của em?” Ý tứ của Tư Kình Vũ quá rõ ràng, dù cô cầm cổ phần của công ty, cũng chỉ là một cổ đông. Nhưng nếu như cô tiếp tục làm việc tại Lãng Ức, sẽ có cơ hội thăng tiến, bước vào ban quản trị, lấy lại những gì thuộc về cô.