Ads
Chương 12: Cháu đã 18 tuổi rồi không phải sao?
“Nhan Nghiên, cháu đã 18 tuổi rồi không phải sao?” Một tay Tư Thành Đống dời thẳng xuống, cầm nắm nụ hoa mềm mại của cô. Thắt lưng dán chặt lên cô, chân cũng chen vào giữa hai chân cô, làm cô hoàn toàn không đứng chống được. Cô mặc áo ngủ, thậm chí không mặc đồ lót, ông ta có thể trực tiếp cảm nhận được thứ tinh tế và mê hồn của người con gái. “Một cô gái đã mười tám tuổi, đã không còn là đứa trẻ nữa! Nhan Nghiên, đi theo bác, bác sẽ không để cháu thiệt!”
Khi Tư Thành Đống cầm lấy tay của cô kéo vào trong lồng ngực hắn, cả thân thể Nhan Nghiên cứng ngắc, một cảm giác nhục nhã vô cùng xuất hiện, cô giãy dụa càng kich kiệt hơn: “Bác Tư, van xin bác, không cần! Thả cháu ra! Cứu mạng, cứu mạng a!” Ai tới cứu cô , cô phải làm sao bây giờ? Nhan Nghiên sợ hãi và bất lực, thân thể lạnh lẽo run rẩy. Cái đùi đáng sợ của ông ta đang ghì sát lên đùi cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được cái thứ nóng cháy đang chạm vào cô.
“Tốt nhất cháu hãy ngoan ngoãn một chút!” Một tay Tư Thành Đống kéo áo ngủ của cô ra, một nửa bầu ngực lộ ra trong không khí, duới ánh trăng mờ ảo càng mê người. Đôi mắt ông ta càng sâu càng đỏ, “Hôm nay cháu không có khả năng thoát được đâu! Cháu kêu to lên một chút, chỉ làm mọi người biết được cháu là người của bác, cháu muốn sống ở nhà họ Tư, càng phải chịu nhiều khổ sở hơn.”
Làm sao Nhan Nghiên có thể quan tâm nhiều như vây, cô không ngừng kéo lại quần áo của mình và đẩy tay ông ta ra: “Bác Tư, cháu còn là một đứa trẻ a! Van xin bác, không cần như vậy, buông, buông ra!”
Nhưng mà Nhan Nghiên làm sao có thể đẩy ông ta ra được, tay ông ta đã xảo quyệt di chuyển đến đùi ở dưới váy cô: “Nhan Nghiên, cháu là cô gái thông minh. Ngoan ngoãn một chút, bác Tư sẽ yêu thương cháu đến nơi đến chốn!”
“Không, không!” Nhan Nghiên gạt bỏ cái tay của ông ta đang di chuyển đến giữa hai chân cô, nhưng mà cản được phía dưới lại không thể ngăn được bên trên. Cô đã xong rồi sao? Cuộc đời cô thật sự kết thúc rồi sao? Một cảm giác tuyệt vọng ập tới, cô hận không thể chết ngay bây giờ.
Nhưng mà Tư Thành Đống không vội, ông ta cũng không thô bạo, ông ta đã hết cảm giác say từ lâu. Bây giờ Nhan Nghiên đã là miếng thịt bên cạnh ông, cô gái như vậy, ông càng muốn chinh phục cô, muốn thấy cô khuất phục. “Chỉ cần cháu theo bác, bác sẽ đảm bảo, sẽ đối đãi với cháu giống như Lập Hạ, cháu có thể học ở trường học tốt nhất. Cháu nghĩ cháu muốn làm cái gì, bác Tư đều thõa mãn cháu. Đứa bé ngoan, năm đó mẹ cháu đã về đến bên bác, chính là bởi biết bác có thể tốt cho bà ấy. Cháu nên bắt chước mẹ cháu mới là thông minh!”
Ông ta còn nhắc tới mẹ cô nữa, nhắc tới mẹ cô, cô càng cảm thấy bị sỉ nhục. Nước mắt của cô chảy khắp khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bác Tư, nhưng, nhưng mà mẹ cháu không còn nữa, bác thả cháu ra! Van xin bác, đừng làm như vậy, thả cháu ra!”
“Cháu thật là không phải cô gái ngoan!” Một tay Tư Thành Đống ấn vào giữa hai chân cô, Nhan Nghiên chỉ biết tuyệt vọng kêu lên, hắn kéo váy ngủ lên bên hông, đôi mắt đầy dục vọng càng thêm đặc hơn. “Qua đêm nay, cháu không theo cũng phải theo!”
“Ba!” Giọng nói thanh lạnh vang lên, một thân hình cao ráo xuất hiện ở cửa, “Muộn như vậy, mà vẫn còn hào hứng nhỉ!”
Tư Thành Đống cứng đờ, hoàn toàn không ngờ bây giờ con trai ông ta lại xuất hiện ở đây. Trước đây, chuyện ông có đàn bà không phải là chưa từng bị con trai bắt gặp, song khi đó nó đã ngoan ngoãn tránh đi, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện để quấy rầy sự hưng phấn của ông ta.
Nhan Nghiên nhân cơ hội này dùng sức đấy ông ta ra, kéo lại quần áo của mình, chạy tới sau lưng Kình Vũ.
“Ngày mai con còn phải đi làm, khuya như vậy còn chưa đi ngủ!” Hắn nhìn chằm chằm Nhan Nghiên đang trốn phía sau Tư Kình Vũ, thịt đến miệng rồi còn bay mất, khẩu khí của ông ta không vui.
“Ngày mai còn có họp ban giám đốc, không phải sao? Ba, phòng của ba ở trên lầu, nên trở về sớm để nghỉ ngơi một chút đi!” Tư Kình Vũ vẫn ở mãi một tư thế, đứng yên bất động, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn ba ba.
Đây tuyệt đối không phải là một chuyện rõ ràng, ông ta không hiểu được hành động của đứa con: “Con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Ông lách qua đứa con, đi ra ngoài, nhìn Nhan Nghiên trốn bên cạnh, trên tay còn lưu lại cảm xúc mê hồn kia, cô gái bé nhỏ, hòa thượng không trốn được khỏi miếu, trước sau gì nó cũng sẽ là của ta.
Nhan Nghiên chạm phải ánh mắt đáng sợ của ông ta, thân mình liền run rẩy, gắt gao nắm lấy quần áo của Tư Kình Vũ.