Ads
Tử Hằng khôi phục rất nhanh, sau hai ngày ở bệnh viện, cậu bé đã vui vẻ xuất viện. Tư Kình Vũ đến đón cậu, nhìn thấy Vệ Tề Hàn đang ngồi trong phòng bệnh liền xụ mặt xuống.
Quan hệ giữa Tử Hằng và Vệ Tề Hàn dường như rất tốt, hai người đang nói chuyện gì đó làm Tử Hằng ha ha cười rộ lên.
Nhan Nghiên cũng ở bên cạnh cười theo, Tử Hằng là người đầu tiên phát hiện Tư Kình Vũ đến, cậu vui vẻ kêu to: “Ba!”
Vệ Tề Hàn nhìn thấy Tư Kình Vũ, cười cười: “Tư tổng, thật là trùng hợp quá”
Có thể trùng hợp sao? Hơn nữa Vệ Tề Hàn thấy Tử Hằng gọi hắn là ba hình như tuyệt đối cũng không bất ngờ, nói cách khác, Nhan Nghiên đã nói toàn bộ quan hệ giữa hắn và Tử Hằng với Tề Hàn. Hắn lập tức nhìn về phía Nhan Nghiên, cô không nhìn hắn, mà đang thu xếp gì đó cho Tử Hằng. “Vệ tổng bận rộn như vậy còn bớt thời gian đến thăm con em, thật sự rất cảm ơn anh”
“Tử Hằng là con nuôi anh, chỉ thiếu chưa gọi anh là cha nuôi, đương nhiên anh phải đến thăm Tử Hằng chứ”, Vệ Tề Hàn vừa nói, vừa xoa đầu Tử Hằng.
“Ba, chú Tề Hàn nói muốn mời mẹ và con đi ăn cơm”, Tử Hằng dường như không nhận ra sự đè nén dưới khuôn mặt ra vẻ thoải mái của cha mình, cậu ôm cánh tay Vệ Tề Hàn, nói.
“Sao lại để Vệ tổng đến mời khách ăn cơm được chứ, để tôi làm chủ đi”, Tư Kình Vũ thấy Tử Hằng đã mặc xong quần áo, thuận thế ôm lấy con trai, “Tôi đã đặt bàn rồi, Vệ tổng, xin mời”
Vệ Tề Hàn nhìn Nhan Nghiên, Nhan Nghiên cầm tay Tử Hằng cùng đi ra. Bữa cơm này Nhan Nghiên thực là ăn không cảm thấy vị gì, Tư Kình Vũ ở trên bàn cơm nói đều là vài lời khách sáo. Ngược lại Tử Hằng ngồi bên cạnh Tư Kình Vũ, biểu tình vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Vệ Tề Hàn về công ty, còn Tư Kình Vũ đưa hai mẹ con về nhà. Trên đường đi, Tử Hằng vui vẻ nói chuyện không ngừng, những ngày vừa rồi ở bệnh viện làm cậu hết sức buồn chán, có thể xuất viện khiến Tử Hằng rất vui vẻ.
“Tử Hằng, con về ở cùng chỗ với ba được không?” Khi gần đến toà nhà, Tư Kình Vũ đột nhiên nói.
Tử Hằng sững sờ, nhìn thấy mẹ ngồi đằng trước cũng hơi sửng sốt, nói: “Tiểu Nghiên cũng ở cùng với con chứ?”
“Đương nhiên!” Tư Kình Vũ cũng đưa mắt nhìn Nhan Nghiên, “Con và mẹ đều cùng ở chỗ ba, ba người chúng ta sống cùng nhau, có được không?”
Tử Hằng trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, nhưng không trả lời ngay mà chú ý nhìn sắc mặt mẹ nó.
Nhan Nghiên không hiểu sao Tư Kình Vũ lại đột nhiên muốn đưa hai người về ở cùng mình, hiện nay họ chỉ ở khác tầng, không phải cũng rất thuận tiện sao? Cô cười cười: “Hằng Hằng, ba ở lầu trên cũng rất tiện mà”
Tư Kình Vũ đảo tay lái, xe đi xuống tầng hầm, đến khi xe dừng lại, hắn nói: “Chúng ta người ở tầng trên, người ở tầng dưới, chuyển lên ở cùng không phải tiện hơn sao? Lát nữa em sắp xếp đồ đạc, anh đưa Hằng Hằng về nhà trước”. Giọng Tư Kình Vũ rất bình thường, nhưng lại có mệnh lệnh không cho Nhan Nghiên cự tuyệt.
Nhan Nghiên nhìn hắn, cô không cho rằng mình có nghĩa vụ nghe mệnh lệnh của hắn, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Hằng Hằng, cô nhịn xuống cơn bực này. “Hằng Hằng, con đi với cha trước, lát nữa Tiểu Nghiên đến gặp hai cha con”
“Vâng!” Tử Hằng được Tư Kình Vũ ôm xuống xe, cậu ôm cổ Tư Kình Vũ, thân thể nhỏ bé dựa vào vai hắn.
“Tiểu Nghiên, mẹ mau lên đây nhé!”
Tư Kình Vũ rất thoả mãn với phản ứng của Nhan Nghiên, khoé miệng lộ ra một đường cong khó phát hiện. Sau khi bấm thang máy tầng mười bảy và mười tám, Nhan Nghiên mang theo hành lý bước vào, vẫn đứng ở một bên.
Tử Hằng dường như rất hưởng thụ thời gian ở cạnh cha, cậu dựa vào người Tư Kình Vũ, nằm im không muốn nhúc nhích rời ra. Nhan Nghiên thở dài, dù bản thân mình không thoải mái, nhưng chỉ cần Tử Hằng vui là được rồi.
Nhan Nghiên tuỳ ý lấy vài bộ y phục rồi lên nhà Tư Kình Vũ, cô chưa kịp bấm chuông, cửa đã mở ra. Tư Kình Vũ đứng trước cửa, nhìn Nhan Nghiên cầm túi nhỏ túi to, nhíu nhíu mày, thực sự không biết nói gì.
“Tử Hằng đang ở trong phòng của nó, em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em”
Nhan Nghiên đi theo hắn, cười nhẹ “Tư tổng có gì cần dặn dò? Mời anh nói thẳng”
Tư Kình Vũ thấy giọng nói của cô có vài phần bất mãn, một tay đặt trên eo cô, kéo nửa người dưới của Nhan Nghiên sát về phía mình, sau đó nâng cằm Nhan Nghiên lên: “Nhan Nghiên, em nghe rõ đây, anh chỉ nhắc nhở duy nhất một lần này, em là người đàn bà của anh, cần phải biết an phận, nếu anh biết em còn thông đồng với người đàn ông khác, anh sẽ bóp nát em”
“Tư tổng yên tâm, chỉ cần em vẫn là người đàn bà của anh, em sẽ tuân thủ nguyên tắc”. Nhan Nghiên biết rõ, Tư Kình Vũ hiểu lầm cô có quan hệ ám muội với Vệ Tề Hàn, nhưng bản thân cô cũng không có ý định giải thích.
Tư Kình Vũ tuy bất mãn nhưng nghe được lời Nhan Nghiên vừa nói, liền không nói đến chuyện này nữa. “Công ty sắp tổ chức kỷ niệm ba mươi năm thành lập, hôm đó anh đưa em và Tử Hằng cùng đi”
“Em là nhân viên của Lãng Ức, đương nhiên phải tham gia, nhưng Tử Hằng không nên đi. Tư tổng, anh nên biết hôm đó cả cha mẹ anh, Lập Hạ cũng có mặt, em không muốn để Tử Hằng chứng kiến chuyện không hay” Nhan Nghiên nói.
“Tử Hằng là con anh, sớm muộn nó cũng phải đối mặt với những chuyện đó, đã có anh ở đây, anh sẽ không để Tử Hằng phải chịu bất cứ thương tổn nào”, Tư Kình Vũ lạnh lùng phản bác.
Nhan Nghiên biến sắc: “Anh muốn công bố thân phận của Tử Hằng?”
“Chẳng lẽ em muốn Tử Hằng cả đời mang họ Nhan?” Tư Kình Vũ hỏi lại, “Nhan Nghiên, Tử Hằng nhất định phải mang họ Tư, nó là con trai của Tư Kình Vũ, anh sẽ không để nó mang danh phận là con tư sinh”
“Tư Kình Vũ, anh không thể làm vậy!” Lúc này Nhan Nghiên mới luống cuống, cô thật không ngờ Tư Kình Vũ lại có tâm tư như vậy. Nhất thời, Nhan Nghiên cảm thấy khó thở, trong lòng rối loạn. “Hiện giờ Hằng Hằng đã ở cạnh anh, cũng gọi anh bằng ba, anh còn có điều gì chưa thoả mãn? Anh có biết nếu anh công bố thân phận của Tử Hằng sẽ làm hại con hay không?”
“Điều em lo lắng nhất là anh cướp đi Tử Hằng, đúng không?” Tư Kình Vũ lạnh lùng nói, “Em yên tâm, chỉ cần em ở cạnh anh, Tử Hằng cũng sẽ ở cạnh em, em sẽ không mất con đâu!”
“Tử Hằng tuyệt đối không thể mang họ Tư!”, Tử Hằng là con của cô, Tư gia là kẻ thù lớn của cô, cô tuyệt đối không thể để con mình mang họ Tư. “Tư Kình Vũ, anh muốn thế nào cũng được, nhưng Tử Hằng tuyệt đối không thể mang họ Tư”
“Không thể mang họ Tư?” Tư Kình Vũ không vui, nhíu mày, “Con trai của Tư Kình Vũ tại sao không thể mang họ Tư?”
“Tử Hằng không phải chỉ là con anh, còn là con của em, em nhắc lại lần nữa, mọi chuyện khác anh có thể làm, nhưng Tử Hằng tuyệt đối không thể mang họ Tư” Thái độ Nhan Nghiên trở nên cứng rắn, mỗi câu mỗi chữ đều nặng nề.
“Chuyện này không phải do em quyết định!” Tư Kình Vũ cũng nổi giận, “Nhan Nghiên, em hẳn là hiểu rõ, chỉ cần là chuyện anh muốn, anh đều có thể làm được”
Sắc mặt Nhan Nghiên trắng bệch, cô hiểu rõ, với hoàn cảnh hiện tại, lấy cứng đối cứng với Tư Kình Vũ, cô tuyệt đối gặp thất bại.