Ads
“Tư gia có lỗi với Nhan Nghiên, cho nên anh phải phụ lòng em, đúng không?” Văn Vi dùng sức hít sâu, muốn làm cho bản thân lạnh lùng tỉnh táo hơn, “Vậy em hỏi anh, nếu năm đó em đồng ý lấy anh, hiện tại em đã là bà Tư rồi, liệu anh có đối xử với em như bây giờ không?
“Anh không biết, kỳ thực sau khi biết rõ sự thật đó, anh cũng vô cùng rối loạn. Khi nhìn thấy Tử Hằng, anh muốn đến gần nó, muốn nó gọi anh là cha, càng muốn làm cha của nó, chiếu cố nó, bảo vệ nó. Còn Nhan Nghiên, từ khi bắt đầu, anh đã không kháng cự được cô ấy” Nếu như đã nói đến mức này, Tư Kình Vũ cũng không quan tâm mà nói hết tất cả.
“Anh có bao giờ nghĩ rằng anh với Nhan Nghiên chỉ có một khả năng là bị mê hoặc, hơn nữa cô ta, cô ta rõ ràng đến với anh không có ý tốt, cô ta không đơn giản như vậy. Kình Vũ, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, không có bao nhiêu thời gian và cơ hội có thể để chúng ta bị kích động nữa!”
Văn Vi nước mắt ròng ròng, tận tình khuyên can, cô thầm mong kéo Tư Kình Vũ trở lại bên mình.
Những chuyện này anh đều biết rõ, Văn Vi, có một điều anh vẫn luôn giấu em”, Tư Kình Vũ cầm tay cô lên, “Mắt của em cũng không phải do một người lạ quyên tặng, mà là anh cho Nhan Nghiên hai nghìn vạn, bức cô ấy lấy giác mạc cho em. Năm đó cô ấy mới chỉ mười tám tuổi, lúc đó thậm chí còn đang mang thai, là anh đã tàn nhẫn ép cô ấy phải lấy giác mạc cho em. Thời điểm đó, mẹ anh cũng hiểu lầm cô ấy có quan hệ với cha anh, có ý định làm cho Nhan Nghiên chết ngay trên bàn giải phẫu. Cô ấy phải mò mẫm trong bóng tối, mạo hiểm chạy trốn trong mưa ra nước ngoài. Do đó hôm nay cô ấy trở lại tìm anh báo thù, cũng là chuyện thường tình”, Tư Kình Vũ vẫn luôn không muốn tự đánh giá cẩn thận những chuyện này, vừa nói xong như vậy, hắn càng thêm áy náy hơn đối với Nhan Nghiên.
Văn Vi biết rõ, tại thời điểm này, cô đã thua cuộc. Tư Kình Vũ có thể nói với cô những lời này, chứng minh rằng hắn đã hoàn toàn quyết định xong. Mà hắn, chính là loại người nếu đã quyết định, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không quay đầu lại.
“Thực xin lỗi Văn Vi, là anh đã phụ em”, Tư Kình Vũ nhìn ánh mắt bi thương vô thần của Văn Vi, hắn càng thêm áy náy.
Hắn đã làm chậm trễ mất vài năm thời gian tốt đẹp nhất của Văn Vi, nhưng là hắn không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.
Văn Vi hít sâu một hơi, lau lau nước mắt: “Em hiểu, em sẽ không làm khó anh. Kình Vũ, dù có như thế nào, chúng ta cũng đã từng là người thân thiết nhất của nhau, em hy vọng anh luôn được hạnh phúc, vui vẻ”
Văn Vi nói vậy càng làm hắn tự trách, Tư Kình Vũ ôm lấy Văn Vi, “Anh không dám hy vọng có thể làm bạn với em, nhưng từ nay về sau nếu có việc gì, em nhất định phải nhớ đến anh, anh sẽ không ngần ngại giúp đỡ.”
Văn Vi nhẹ nhàng quay lại ôm lấy hắn, “Ai nói chúng ta không thể tiếp tục làm bạn? Trừ khi anh không muốn làm bạn với em nữa. Kình Vũ, cho dù chúng ta chia tay, anh vẫn là người thân nhất của em. Anh nên biết rằng, trừ ba em, anh luôn luôn là người thân duy nhất của em”
Tư Kình Vũ càng ôm cô chặt hơn: “Văn Vi, cảm ơn em, cảm ơn em đã bao dung với anh như vậy”
Văn Vi hơi cười, trong mắt loé lên ánh sáng khác thường “Muộn rồi, em phải về, nếu không cha em sẽ lo lắng”
“Để anh đưa em về”, Tư Kình Vũ buông cô ra, cầm khăn tay lau nước mắt cho Văn Vi.
“Không cần anh tiễn em về tận nơi đâu, mới hơn mười giờ, em tự đi xe về. Nhan Nghiên còn đang trong nhà chờ anh, không phải sao?” Văn Vi nói xong, định đứng dậy mở cửa xe.
Tư Kình Vũ giữ chặt cô, vô cùng đau lòng nhìn Văn Vi: “Để anh đưa em về”
Văn Vi cũng không kiên trì, chỉ cười cười, thắt dây an toàn lại.
Trên đường về, hai người bình tĩnh trò chuyện, nói chuyện khi còn đi học, hai mắt Văn Vi tuy sưng đỏ nhưng vẫn cười nhẹ. Lúc Văn Vi đến cửa khu nhà mình, Tư Kình Vũ muốn đưa cô vào nhưng Văn Vi đã ngăn lại:
“Thật sự không cần đâu, ở đây rất an toàn, em có thể tự mình đi vào, anh về đi”
Tư Kình Vũ cũng không kiên trì, hắn xuống mở cửa xe cho cô, đưa cô đến tận cửa khu nhà, hắn ôm lấy Văn Vi, thật lâu không buông tay.
Văn Vi vỗ nhẹ lưng hắn: “Kình Vũ, anh phải nhớ kỹ, em vẫn luôn luôn chờ anh. Nếu có một ngày Nhan Nghiên làm anh tổn thương, anh phải nhớ đến nơi này, em sẽ không ngại đón anh trở lại bên em”
Thân thể Tư Kình Vũ chấn động, hắn thật không ngờ Văn Vi sẽ vì mình đến mức này, càng ôm Văn Vi chặt hơn: “Ngốc nghếch, không cần chờ anh, không đáng, thực sự không đáng”
Văn Vi không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ôm hắn. Khi hai người chia tay, Tư Kình Vũ muốn đưa cô vào, Văn Vi lại nghiêm trọng kiên trì tiễn hắn rời đi, cô nói đây có thể là lần cuối cùng nhìn hắn rời đi như vậy.
Tư Kình Vũ cũng không kiên trì, hắn lên xe, khởi động máy, khi xe rời đi, hắn thấy bóng dáng Văn Vi càng ngày càng xa, đến ngã rẽ thì không còn nhìn thấy cô nữa. Tư Kình Vũ nặng nề thở ra một hơi, hắn cũng thật không ngờ, bản thân lại vì Nhan Nghiên mà từ bỏ Văn Vi. Sự lựa chọn chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, hắn cũng không ngờ mình sẽ làm như vậy.
Ngược lại, Văn Vi đến khi không còn nhìn thấy xe Tư Kình Vũ, nét mặt như rạn nứt. Cô chăm chú đặt tay lên tim, đồng thời cũng nhìn thấy ở bên kia đường, có một cỗ xe quen thuộc đang đỗ ở đó.
Ánh mắt Tư Kình Vũ càng sâu và đen hơn, hắn siết chặt eo Nhan Nghiên , thở vào tai cô: “Đi!”
Nhan Nghiên bị hắn dắt đi, cô chú ý khép cửa phòng, ấn thang máy. Tư Kình Vũ có chút vội vã không kịp đợi, tay ôm cô thật chặt, cơ thể nóng bỏng vẫn cách một lớp quần áo mà dán chặt lấy Nhan Nghiên. Tư Kình Vũ tuyệt đối không để ý rằng mình đã mất bình tĩnh. Nhan Nghiên muốn giả vờ trấn tĩnh, nhưng mặt cô lại vẫn bất giác ửng đỏ.
Tư Kình Vũ nhìn thấy, hắn cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô đỏ mặt. Lúc thang máy mở cửa, hắn ôm Nhan Nghiên ra ngoài, chợt nhìn thấy một cô gái kia, Tư Kình Vũ ngây ngẩn cả người.
Văn Vi đang đứng ngay trước cửa nhà hắn, cô đang dựa vào tường, sau khi nhìn Tư Kình Vũ lại càng sửng sốt, lại thấy Nhan Nghiên đang ở trong ngực hắn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tư Kình Vũ cũng không buông hẳn Nhan Nghiên ra, hắn ngây người nhìn Văn Vi trong vài giây, nhất thời không biết giải thích như thế nào. Ngược lại Nhan Nghiên nhìn thấy Văn Vi, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, miệng vừa cười vừa nói: “Tư tổng, hình như anh có khách, nếu không để em đi xuống trước”
Tư Kình Vũ cúi đầu nhìn cô một cái, lúc này mới chậm rãi buông Nhan Nghiên ra, hắn đưa thẻ ra vào cho cô: “Em vào nhà trước đi!”
Câu nói kia làm sắc mặt Văn Vi thêm tái nhợt, một chút huyết sắc cũng đều không có, thân hình cô có chút run run, nếu không phải đang dựa vào tường, cô thực không biết mình có thể duy trì được hay không.
Nhan Nghiên cũng vô cùng bất ngờ, Tư Kình Vũ bị vị hôn thê nhìn thấy mình đang chơi bời với một cô gái khác, nhưng hắn lại bảo cô vào nhà. Nhan Nghiên do dự không biết có nên cầm thẻ không, nhưng Tư Kình Vũ đã hung tợn nhìn cô một cái. Cô rút cục định cầm lấy, nhưng Tư Kình Vũ đã kéo cô đi tới bên cửa, quẹt thẻ, ấn mật khẩu rồi đẩy cô vào nhà. Khi đóng cửa, nhìn thấy ánh mắt u oán của Văn Vi, không hiểu sao Nhan Nghiên lại cảm thấy có vài phần áy náy.
Sau khi đóng cửa lại, Tư Kình Vũ mới chú ý đến Văn Vi. Thật ra Văn Vi cực kỳ ít đến đây, dù hắn đã đưa cô đến vài lần, nhưng chưa từng đưa thẻ ra vào cho Văn Vi. Có điều bảo vệ toà nhà cũng đều biết cô, nếu không sẽ không để cô vào.
Tư Kình Vũ giữ chặt cổ tay Văn Vi: “Chúng ta xuống đi, anh đưa em về nhà.”
Văn Vi không kháng cự, chỉ đi về phía hắn, giọng nói yếu ớt như tơ: “Hành động này chứng tỏ rằng, anh đã đưa ra lựa chọn rồi, đúng không?”
Văn Vi rất hiểu Tư Kình Vũ, hắn thật ra là người thích sạch sẽ đối với chuyện tình cảm, nếu như hắn đã quyết định đến với một người đàn bà, chắc chắn sẽ chung thuỷ. Vừa rồi hắn đẩy Nhan Nghiên vào phòng, lại muốn đưa Văn Vi về, ý tứ của hắn đã biểu đạt rất rõ ràng.
“Chúng ta lên xe đi rồi nói chuyện” Giọng Tư Kình Vũ trầm trầm, không khỏi có chút khó xử, Văn Vi đang ở bên cạnh, mà cô chính là vị hôn thê của hắn. Tư Kình Vũ hắn quả thực đã phản bội cô, hoặc có lẽ là từ trước, hắn đã phản bội cô.
Văn Vi cười buồn, cổ tay tránh bàn tay hắn, đứng ở bên kia thang máy, hai người một mực đi xuống, nhất thời trong thang máy vô cùng trầm mặc. Khi xuống đến mặt đất, Tư Kình Vũ mở cửa xe để Văn Vi bước lên.
Sau khi hai người đã ở trên xe, Tư Kình Vũ mới chậm rãi nhìn cô mở miệng nói: “Thực xin lỗi, Văn Vi!”
“Cho nên, anh muốn nói với em, anh đã quyết định muốn ở cùng một chỗ với Nhan Nghiên?” Văn Vi hỏi câu này, trong mắt đã ánh đầy nước mắt.
“Anh không biết có phải anh muốn ở bên cô ấy không, nhưng anh chỉ biết rõ, anh đã không có cách nào từ bỏ cô ấy” Tư Kình Vũ dựa người vào lưng ghế, nói “Anh phải thừa nhận, đối với Nhan Nghiên anh vẫn luôn có cảm giác rất đặc biệt. Trước kia anh rất hận Nhan Nghiên, anh vẫn cho rằng cô ấy có quan hệ với cha anh, nhưng sau này mới phát hiện ra tất cả chỉ là hiểu lầm. Em đã từng hỏi anh, Tử Hằng có phải là con anh không, anh đã thẳng thắn trả lời em, nó không phải con anh. Hiện tại anh mới biết, Tử Hằng thực đúng là con trai anh. Vào buổi tối sinh nhật Lập Hạ năm đó, anh bị bỏ thuốc, không hiểu vì sao lại xảy ra quan hệ với Nhan Nghiên”
“Vào buổi tối sinh nhật Lập Hạ năm đó!”, Văn Vi tinh tế nhớ kỹ những lời này, nụ cười càng đau lòng hơn, “Buổi tối sinh nhật Lập Hạ đó, chính là buổi tối em bị luân phiên cưỡng bức, khi em đang bị cưỡng bức thì anh lại lên giường với một cô gái khác.”
Tư Kình Vũ tự trách mình, hô hấp nghẹt lại, hắn thử chạm vào tay Văn Vi, nhưng cô lại gạt hắn ra. Tư Kình Vũ khàn khàn nói:
“Văn Vi, anh thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi em…”
“Cho nên Nhan Nghiên có con với anh, anh vẫn nghĩ rằng đứa trẻ đó là nghiệt chủng của cha anh, kết quả lại là con của anh. Anh quyết muốn ở cùng với cô ta, sau đó vứt bỏ em, vứt bỏ vị hôn thê của anh, đúng không?” Thân thể Văn Vi run run, trái ngược với giọng nói của cô, cô hối hận vì đã đến đây, cô là bị làm sao vậy, ma xui quỷ khiến thế nào, lại phải nhìn thấy hình ảnh khó chịu đến vậy.
Tư Kình Vũ đúng là nghĩ như vậy, hắn không thích bắt cá hai tay, từ nhỏ đến lớn luôn tự nói với chính mình, hắn không muốn trở thành người giống cha hắn. Tư Kình Vũ hít sâu một hơi: “Văn Vi, thật sự rất xin lỗi em. Chỉ là Tư gia cũng đã đối xử rất không tốt với Nhan Nghiên, lại có lỗi với Tử Hằng, mà sự thực là bản thân anh cũng không thể từ bỏ được hai mẹ con họ. Anh cũng không thể bảo đảm được bản thân có thể chống cự được Nhan Nghiên không, lại không muốn phản bội em. Anh thực sự xin lỗi em, em có thể hận anh.”