Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 72




CHƯƠNG 72: BỎ MÓNG VUỐT CỦA ANH RA

Kiều Minh Anh lườm Lê Hiếu Nhật một cái, đột nhiên nhớ tới từ xưa đến nay anh không xem những bộ phim này, thế là cô nói: “Một người đàn ông không tồn tại, bỏ móng vuốt của anh ra.”

Lê Hiếu Nhật mím môi, trong ánh mắt lại lướt qua vẻ dịu dàng, buông đôi tay đang giữ khuôn mặt của cô ra, búng lên trán cô một cái.

“A!” Kiều Minh Anh che chỗ bị búng, trừng mắt với anh, có phải anh nghiện búng trán cô không?

Lúc Kiều Minh Anh ở bệnh viện đợi đến ngày thứ năm thì cô không nhịn được nữa. Cô đã phá đảo hết mấy trò chơi trên Ipad rồi, không có thức ăn vặt, không có Tiểu Bảo, Kiều Minh Anh thấy cuộc đời thật nhàm chán.

Cô lẳng lặng nhìn trần nhà, trong lòng đã buồn chán đến nỗi bắt đầu đếm cừu rồi.

Lúc Lê Hiếu Nhật bước vào thì nhìn thấy bộ dạng nằm trên giường giống như cá chết của Kiều Minh Anh, ánh mắt “vô hồn” của cô đang nhìn trần nhà chằm chằm, thấy anh bước vào, cô ngước đôi mắt như nước hồ xuân ai oán nhìn anh.

“Lê Hiếu Nhật, tôi có thể thương lượng với anh một chuyện không?” Kiều Minh Anh thấy Lê Hiếu Nhật đang cầm một cái túi tinh xảo bước vào, tỏ vẻ đáng thương nói.

“Em nói đi!” Lê Hiếu Nhật đặt túi lên bàn, lấy cái hộp bên trong ra, Kiều Minh Anh tinh mắt phát hiện ra đó là logo của một quán bán điểm tâm rất hot trên phố Dữu Tử, bên trong chắc chắn là bánh hạt dẻ.

“Tôi có thể xuất viện sớm không?” Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm bánh hạt dẻ kia, nuốt nước miếng “ực” một cái.

Tuy thức ăn ở bệnh viện cũng có thay đổi, nhưng những ngày không có đồ ăn vặt, dạ dày của cô trống vắng lắm.

“Sao thế?” Lê Hiếu Nhật nhìn cô, nhón một miếng bánh hạt dẻ, nhét vào miệng cô rồi hỏi.

Miếng bánh hạt dẻ trong miệng cô ngọt mà không ngấy, vừa cắn đã tan ra, cảm giác mềm xốp không khác mấy so với lúc nhỏ cô đã ăn.

“Chán quá đi.” Kiều Minh Anh chậm rãi nhai bánh hạt dẻ trong miệng, thích thú híp mắt lại.

“Em chắc chứ?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày nhìn cô, có cảm giác như anh đang âm mưu gì đó.

Kiều Minh Anh vừa thấy có hi vọng, vội vàng gật đầu: “Tôi chắc chắn, vô cùng chắc chắn!”

“Lê Tiến Dũng, đi làm thủ tục xuất viện cho cô ấy đi.” Lê Hiếu Nhật hờ hững dặn dò, sau đó cẩn thận ôm lấy Kiều Minh Anh, chuẩn bị rời đi.

Kiều Minh Anh khum tay ôm lấy bánh hạt dẻ vào lòng, cười đắc ý.

Nhưng khi chiếc Bugatti lái vào biệt thự thì Kiều Minh Anh không cười nổi được nữa.

Cô ôm cổ Lê Hiếu Nhật, lắc mạnh: “Anh có lầm không? Chỗ này đâu phải nhà của tôi!”

Lê Hiếu Nhật ôm cô đi vào biệt thự, khẽ hừ một tiếng: “Bác sĩ Slater của biệt thự này tinh thông y thuật, có thể trị khỏi hết bệnh cho em trong thời gian ngắn, em không đi đứng được thì sao có thể chăm sóc cho bản thân?”

Tôi có Tiểu Bào mà! Kiều Minh Anh hơi nổi điên. Tiểu Bảo của cô còn giỏi hơn một trăm Slater đấy nhé?

“Tôi có thể chăm sóc cho bản thân…” Lúc nói lời này Kiều Minh Anh có phần không tự tin lắm, cứ dưỡng thương như vậy thì dưỡng tới bao giờ đây, cục cưng của cô nhất định là sẽ cho rằng cô không cần nó nữa.

Lê Hiếu Nhật nghe vậy khẽ buông tay ra, Kiều Minh Anh liền lọt thỏm vào ghế sô-pha mềm mại, mắt nhìn thẳng lên trần nhà nhưng không nhúc nhích.

“Nếu bây giờ em thể đứng lên thì tôi sẽ cho em về nhà.” Lê Hiếu Nhật khoanh tay trước ngực, đưa mắt ra hiệu cho quản gia của họ không được nhúng tay vào, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung nhìn Kiều Minh Anh.

“Được!” Kiều Minh Anh vui vẻ, vịn vào mép sô-pha đứng lên, ‘nhích’ chân về bên cạnh, nhưng chân phải bị thương chỉ động một chút thôi đã đau, cô muốn đứng lên là chuyện không thể nào.

Nhưng cô vẫn không tin.

Ngón tay Kiều Minh Anh bấu chặt vào sô-pha, cô cắn chặt môi, chân thẳng lên như muốn dùng hết sức lực toàn thân.

Cô không ngờ có một ngày cô lại phát sầu vì chuyện tự mình đứng lên.

Dám lừa ông này!

Lê Hiếu Nhật hờ hững nhìn dáng vẻ cô dốc hết sức nhưng lại chẳng làm gì được. Cô chính là kiểu người không chịu khổ sẽ không chịu thua. Anh không biết tại sao cô lại kiên trì muốn đi về nhà đến thế nhưng mà trước khi thương thế của cô khỏi hẳn, anh sẽ không để cho cô rời đi.

“Á!” Kiều Minh Anh trượt tay, đầu ngã sang phải, trán đập mạnh vào bàn kiếng một cái “bốp”, cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng.

“Em biết đau rồi à?” Lê Hiếu Nhật bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống nâng đầu cô lên, vén tóc trước trán của cô sang một bên, huyệt thái dương sưng vù lên, hơi có vết bầm.

Kiều Minh Anh không nói lời nào, trề đôi môi non mềm ra, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

“Cậu chủ, cậu xoa dầu cho cô ấy đi. Đừng để bị sẹo.” Chị Lâm cầm bình nhỏ bước tới đưa cho Lê Hiếu Nhật.

Lê Hiếu Nhật vặn nắp dầu ra, lấy tăm bông chị Lâm đưa tới, chấm vào chai dầu sau đó thoa lên trán của Kiều Minh Anh.

“Anh nhẹ chút! Định mưu sát à!” Kiều Minh Anh bị đau, cũng không để ý gì tới hình tượng nữa, giơ tay ra muốn gạt tay của Lê Hiếu Nhật sang một bên.

Phụt!

Mấy người làm ở xung quanh nhịn không được len lén bật cười, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh vẻ hơi xem thường.

Chị Lâm nghiêm khắc nhìn sang, nhất thời dọa cho bọn họ không dám cười nữa, ai cũng cúi thấp đầu xuống.

“Không được nhúc nhích.” Lê Hiếu Nhật giơ tay ra giữ chặt tay Kiều Minh Anh, một bàn tay khác thoa thuốc cho cô nhưng lần này anh nhẹ tay hơn rất nhiều.

Kiều Minh Anh buồn bực hừ vài tiếng, nghĩ thầm nếu như không phải anh nhất định bắt cô đứng lên thì cô đâu có bị đập đầu.

Sau khi Lê Hiếu Nhật thoa thuốc xong, để chai dầu sang một bên, nhìn chị Lâm một cái, chị Lâm lập tức hiểu ý bảo tất cả người làm lui xuống, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lê Hiếu Nhật gác khuỷu tay lên sô-pha nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của Kiều Minh Anh, mỉm cười nói: “Em đứng lên đi, không phải em rất có năng lực sao?”

Kiều Minh Anh giận dữ: “Tôi đổi ý rồi!”

“Ồ? Không phải lúc nãy rất ầm ĩ sao?” Lê Hiếu Nhật giống như chọc cô vui lắm cho nên cố ý nói kháy cô.

Kiều Minh Anh quay đầu sang chỗ khác, không để ý tới thứ hàng được nước lấn tới này nữa.

“Em có muốn xem kết cục của kẻ đã hại em không?” Lê Hiếu Nhật đột nhiên hỏi.

Kẻ hại cô?

Hai mắt Kiều Minh Anh sáng ngời, đột nhiên gật đầu.

Allen và Emily bị giam trong căn phòng ngầm dưới đất của khu biệt thự, chỉ có Lê Hiếu Nhật và Lê Tiến Dũng mới có chìa khóa, mỗi người một chiếc và không thể làm lại được, còn phòng dưới đất kia bình thường không để nhốt người.

Không gian của phòng ngầm dưới đất không tồi tệ, ẩm thấp, hay có gián chuột như trong tưởng tượng của Kiều Minh Anh, ngược lại nơi này rất sạch sẽ, tuy ánh mặt trời không chiếu tới nhưng trên vách tường được làm rất đặc biệt, ánh sáng yếu ớt cũng có thể thấy được rõ ràng đồ vật ở bên trong.

Allen và Emily bị trói riêng trên hai cây cột sắt ở trong phòng, khắp người đều là vết dao, đang gục đầu bất tỉnh.

Kiều Minh Anh ngồi trên xe lăn mà Lê Hiếu Nhật đã cố ý bảo người chuẩn bị, Lê Hiếu Nhật đẩy xe lăn cho cô, tuy không thoải mái lắm, nhưng Kiều Minh Anh vẫn nhịn.

Cô cũng không thể để Lê Hiếu Nhật ôm cô chạy khắp nơi mà?

Emily nghe được tiếng động, sợ hãi ngẩng đầu lên, trên mặt có vết máu sượt qua, trông vô cùng dữ tợn.

Lê Hiếu Nhật đẩy Kiều Minh Anh đến gần hơn, rốt cục Kiều Minh Anh cũng nhìn rõ người kia là ai.

Emily.

Không ngờ lại là cô ta.

Đoạn đối thoại vô tình nghe được ở buổi triển lãm hôm đó làm Kiều Minh Anh hiểu lầm có người gây bất lợi cho Lê Hiếu Nhật, thế là cô bảo Lê Tiến Dũng trở về bên cạnh Lê Hiếu Nhật, ai biết được mục đích của người đó căn bản không phải là Lê Hiếu Nhật mà là cô.