Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 57




CHƯƠNG 57: CHO ANH NĂM PHÚT

Kiều Tiểu Bảo gật gật đầu, khuông mặt không hề hoài nghi: “Giống như mami sao?”

Tay cầm bánh mì của Kiều Minh Anh khựng lại, miếng bánh mì đó trực tiếp rơi về dĩa, cô nghiêng người nhanh chóng búng một cái lên trán Kiều Tiểu Bảo: “Thằng nhóc thối, có phải ngứa da không?”

Kiều Tiểu Bảo đau che trán lại, bĩu môi đáng thương, bộ dáng đáng yêu thiếu chút chết người: “Nhưng mà, là mami dạy Tiểu Bảo, không thể nói dối, phải nói sự thực…”

Ánh mắt Kiều Minh Anh đột nhiên trở nên nguy hiểm, xoa lòng bàn tay nhìn Kiều Tiểu Bảo.

Chuông điện thoại lại vang lên ngay lúc này, Kiều Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào điện thoại bên cạnh Kiều Minh Anh nói: “Mami mau nghe điện thoại!”

Kiều Minh Anh hừ một tiếng, đưa điện thoại đến bên tai: “Alo?”

Kiều Tiểu Bảo ngồi trở lại vị trí của mình ăn bánh mì, còn có một lồng bánh bao thịt, bên tay cậu đặt sữa bò nguyên chất, cậu không giống Kiều Minh Anh, Kiều Minh Anh ghét nhất là sữa bò nguyên chất, ghét đến mức vừa nghe đến tên đã bất giác nhăn mặt, nhưng Tiểu Bảo lại rất thích uống, nghe nói uống nhiều sẽ cao.

“Giao hẹn gì?” Kiều Minh Anh vừa xé bánh mì vừa hỏi, hoàn toàn quên mất chuyện hẹn với Lê Hiếu Nhật.

Lê Hiếu Nhật vốn có sắc mặt xem như tốt lại vì câu này của cô mà trầm xuống, cô gái này, chẳng lẽ quên mất chuyện này rồi?

Kiều Tiểu Bảo đang tò mò ai gọi tới, thì nhìn thấy Kiều Minh Anh dời điện thoại ra một chút, trong điện thoại truyền tới tiếng gầm âm trầm: “Cho cô 5 phút lập tức xuất hiện xuống lầu, hay muốn tôi tự mình lên!”

Kiều Tiểu Bảo trong chớp mắt đã hiểu rõ gật gật đầu, thì ra là ba cậu.

Kiều Minh Anh nghe xong lời của Lê Hiếu Nhật thì bất giác nhìn Tiểu Bảo bộ dạng ngoan ngoãn đang ngồi ăn sáng ở vị trí của mình, khuôn mặt nhỏ tinh tế sụp đổ, từ từ đi vào phòng, hai phút sau mới thay quần áo đi ra.

“Mami, mẹ muốn đi hẹn hò, vứt bảo bối ở đây sao?” Kiều Tiểu Bảo đột nhiên đặt ly nước trong tay xuống, quay đầu, mặt u oán nhìn Kiều Minh Anh, bộ dạng cắn môi đáng thương thôi rồi.

Nếu bạn tin bộ dạng này của nó thì thật sự là bạn thua chắc rồi.

Nhưng cứ mỗi lần Kiều Tiểu Bảo có bộ dạng như vậy với Kiều Minh Anh, cô lại hết cách, lúc đó trong lòng mềm nhũn, ôm Kiều Tiểu Bảo từ trên ghế lên, cảm giác trên tay mềm mại: “Mami sao có thể không cần bảo bối được? Ngoan nào, lúc mami về sẽ mang pudding cho con ăn có được không?”

Kiều Tiểu Bảo chôn đầu trước ngực Kiều Minh Anh giả bộ khóc một chút, mới ngẩng đầu nói: “Mami, mẹ lừa con nít sao? Bảo bối hiểu, mami đi nhanh đi, chỉ còn một phút thôi.”

“Cái gì?” Kiều Minh Anh nhìn đồng hồ, quả nhiên, buông Tiểu Bảo xuống ngay lập tức, thay giày chạy ra ngoài.

Hờ hờ, mami vẫn mắc bẫy đó của cậu. Kiều Tiểu Bảo bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục ăn sáng, chân nhỏ lắc qua lắc lại cực kỳ đắc ý.

Nhưng Kiều Minh Anh bị Kiều Tiểu Bảo lừa thảm hoàn toàn không biết, không dễ dàng chạy đi xuống, thấy xe của Lê Hiếu Nhật dừng ở đó, Bugatti Veyron màu đen, làm người ta chú ý nhất vẫn là biển hiệu xe, ký hiệu đầu tiên là S màu đỏ, tiếp đến cuối cùng là số 9, tháng sinh của anh, cả nước C, cũng chỉ có mình xe anh dám treo biển số này.

Kiều Minh Anh vừa ngồi lên xe còn chưa thắt xong dây an toàn thì xe đã bắt đầu chạy , Kiều Minh Anh không chú ý xém chút cả khuôn mặt đập lên kính, không dễ dàng gì thắt xong dây an toàn, nhưng tốc độ xe vẫn nhanh như muốn bay lên, Kiều Minh Anh sợ chết khiếp nắm chặt dây an toàn không dám buông, tốc độ xe thế này đơn giản là muốn kiểm tra xem cô có bị bệnh tim không.

Mỗi lần ngồi trên chiếc xe cô, tim Kiều Minh Anh lại nhảy lên cuống họng, sau khi an toàn đến nơi, tim mới quay về ngực.

Tâm trạng lên xuống thế này, đơn giản có thể bức người ta điên.

Xe cuối cũng đã tiến vào trang viên, Kiều Minh Anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ tinh tế hơi trắng bệch, miệng cũng có chút khô khốc, răng cắn chặt môi, cắn ra vết hằn.

Lê Hiếu Nhật chỉ là không muốn lãng phí thời gian mà thôi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Kiều Minh Anh, trong lòng lại có chút hối hận, ánh mắt u ám, mở cửa bên phía cô: “Xuống xe.”

Kiều Minh Anh lắc lắc đầu choáng váng, chân trước chạm đất, bước chân có chút lâng lâng, bữa sáng vừa ăn cũng lộn qua lộn lại trong dạ dày, có chút buồn nôn.

“Không đi được thì nói.” Lê Hiếu Nhật cong khóe môi, khụy người xuống đưa lưng về phía cô.

Kiều Minh Anh sững sờ, thế này là muốn cõng cô?

“Ngốc rồi sao?” Lê Hiếu Nhật thúc giục.

Kiều Minh Anh hoảng hốt leo lên lưng Lê Hiếu Nhật, đến biệt thự còn một đoạn, băng qua con đường nhỏ dài giữa rừng, lá cây phong phủ đầy đường, thỉnh thoảng còn rụng thêm một chút.

Kiều Minh Anh đặt đầu trên vai Lê Hiếu Nhật, khóe môi mở nụ cười hoài niệm, nhớ tới trước đây, bất kể cô đi đường có mệt hay không đều không để ý gì nhảy lên lưng Lê Hiếu Nhật đòi anh cõng, mặc dù mỗi lần anh đều ghét cô nặng nhưng luôn cõng cô đến cuối đường.

Bờ lưng anh rất rộng, rất ấm áp.

Lúc Lê Hiếu Nhật không nói chuyện, áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tay đen, dáng vẻ cho hai tay vào túi quần rất hấp dẫn người khác, mỗi lần Kiều Minh Anh lại gần anh đều ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trên người anh, sẽ cảm thấy rất an tâm, trong lòng bình tĩnh.

Kiều Minh Anh từ từ dán khuôn mặt trứng ngỗng lên lưng Lê Hiếu Nhật, nhắm mắt, có chút không hy vọng con đường nhỏ này sẽ tới cuối nhanh như vậy.

Lê Hiếu Nhật cúi đầu nhìn lá phong đỏ dưới chân, mỗi bước chân đều đặc biệt vững vàng chậm rãi, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy ánh sáng lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.

Kiều Minh Anh thích lá phong, cho nên rất nhiều nơi trong trang viên này đều trồng, Kiều Minh Anh thích có ánh mặt trời chiếu vào nhưng không được quá chói chang, mùa hè còn có căn phòng che với tán cây tỏa bóng mát, chính là phòng ngủ chính của Lê Hiếu Nhật, Kiều Minh Anh thích quần áo gam màu trắng và đen, có lẽ cô không biết, một tủ quần áo trong phòng trang phục chính là chuẩn bị vì cô.

Sự yêu thích này của cô không bị bào mòn bởi thời gian, mà càng trở nên sâu sắc.

Cho nên, tình yêu của anh, cũng ngày càng trầm tĩnh theo thời gian, giống như cơn gió nhẹ lướt qua, vô thanh vô tức.

Chỉ là anh không biết, trong sự yêu thích của Kiều Minh Anh, có sự tồn tại của anh hay không…

“Cậu chủ, cô Kiều.” Chị Lâm nhìn thấy Lê Hiếu Nhật cõng Kiều Minh Anh thì vui vẻ ra đón, đây là lần thứ hai cậu chủ dẫn cô Kiều tới chỗ này, xem ra, cậu chủ vẫn rất thích cô Kiều.

Lê Hiếu Nhật nhẹ gật đầu, xoay người dẫn theo Kiều Minh Anh, đi về phía hồ bơi.

“Đi đâu vậy?” Kiều Minh Anh thấy Lê Hiếu Nhật không dẫn cô vào trong, mà lại đi về phía bãi đất trống, có chút tò mò.

“Có biết bơi không?” Lê Hiếu Nhật đặt cô bên hồ bơi, cho người mang đến hai bộ đồ bơi, một bộ cho Kiều Minh Anh, anh đứng bên hồ bơi thay.

Kiều Minh Anh trố mắt, không nghĩ tới anh sẽ thay như vậy: “Tôi làm sao có thể biết môn thể thao cao thâm như vậy?”