Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 412




CHƯƠNG 412: ĐÂY LÀ CẦU HÔN ĐÓ Ư?

Lê Hiếu Nhật từ chối cho ý kiến mà gật đầu, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe môi của cô, sau đó liền nhìn thấy trên gương mặt tinh xảo của Kiều Minh Anh hiện lên chút ráng chiều màu đỏ, ý cười bên bờ môi càng đậm hơn.

“Em… em muốn gả cho anh khi nào chứ?” Kiều Minh Anh bị âm thanh ồn ào ở sau lưng làm cho hơi đỏ mặt, đưa tay đánh một cái vào lồng ngực của anh, giọng nói nghẹn ngào.

Cái này có đúng không vậy? Cô thân là cô dâu nhưng mà hôm nay lại là người cuối cùng biết được mình sắp kết hôn.

“Em suy nghĩ kỹ một chút đi, thật sự không có ư?” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật êm tai lại lưu luyến, dẫn dụ đầu óc của cô không tự chủ được mà suy nghĩ.

“Đâu có đâu… a!” Kiều Minh Anh vừa mới muốn phủ định, trong lòng liền lướt qua một đoạn nhớ ngắn, trêu chọc cô hô nhỏ một tiếng.

Cô nhớ lại rồi!

Là lần trước!

Nhưng mà cái đó cũng có thể được gọi là cầu hôn sao? Bạn có từng nhìn thấy ai cầu hôn mà chỉ hỏi một câu qua loa “em có đồng ý gả cho anh không” hay chưa?

“Kim cương cũng không có, hoa tươi cũng không có, quỳ một chân cũng không có. Em hỏi anh, anh dùng cái gì để cầu hôn?” Kiều Minh Anh hất cằm lên giống như một nữ vương ngạo nghễ mà nhìn Lê Hiếu Nhật.

Đào hố cho cô như thế này, cô không tính sổ đàng hoàng cùng anh thì làm sao xứng với anh được.

Ai ngờ Lê Hiếu Nhật lại mỉm cười bí hiểm, nắm tay của cô đi lên phía trước.

Lúc này, Kiều Minh Anh mới phát hiện ở đây chính là trang viên của nhà họ Lê, chỉ có điều là cách trang trí khác với ngày thường, trong lúc nhất thời cô không nhận ra.

Trong lòng của Kiều Minh Anh tràn đầy sự tò mò đi về phía trước, lúc nhìn thấy hai bên đang chiếu ảnh chụp liền ngây dại.

Đó là ảnh chụp của cô lúc còn bé, chắc có lẽ lúc đó là đầy tháng, càng đi về phía trước thì là hình ảnh lúc còn một tuổi hai tuổi ba tuổi…

Mỗi một tấm ảnh đều rất rõ ràng, dường như mỗi hình ảnh lúc nhỏ của Kiều Minh Anh được tái hiện vào lúc này.

Kiều Minh Anh không khỏi che kín miệng của mình, nhìn những hình ảnh này, đôi mắt long lanh trừng ra thật to, nếu như không phải Lê Hiếu Nhật nắm tay cô, cô chỉ sợ là không biết mình sẽ chạy đi đâu.

“Đây là những ảnh chụp của em khi còn bé, từ đầy tháng đến bây giờ, mỗi một tấm ảnh chụp đều là do anh đã lựa chọn cẩn thận. Em có thích không?” Khóe môi Lê Hiếu Nhật mang theo một nụ cười đạm mạc, có chút mong đợi mà nhìn Kiều Minh Anh.

Đây là những tấm ảnh chụp mà anh thật vất vả mới tìm được trong trường học và từ nhà họ Kiều, mỗi một tấm đều không dễ tìm.

Chỉ vì muốn cho cô một hôn lễ thật đặc biệt.

“Thích, em rất thích, anh tìm nó bằng cách nào vậy?” Kiều Minh Anh nhìn những tấm ảnh này, trong đôi mắt ngân ngấn nước, nhịn không được mà cho anh một cái ôm, khẽ hôn một cái lên trên đôi môi của anh.

Lúc còn bé, cô đã chụp rất nhiều ảnh, đều được cô đặt ở bên trong một cái rương dưới gầm giường ở trong phòng nhà họ Kiều. Nhưng mà những bức ảnh này không chỉ có cô, còn có mẹ của cô, mặc dù chỉ có một bóng lưng hoặc là một góc cạnh nào đó, không làm cho người khác phát hiện ra cô là ai.

Thế nhưng trong ấn tượng của Kiều Minh Anh, chỉ có sau khi lên trung học rồi thì mới có ảnh chụp được chụp cùng với Lê Hiếu Nhật.

Ở phía trên này, bắt đầu từ lúc cô hai tuổi đến về sau, trong những bức ảnh của cô thế mà đều có bóng dáng của Lê Hiếu Nhật.

Một số góc độ hình như là do chính tay anh chụp, hình ảnh đẹp đẽ lại ấm áp, bức ảnh làm cho Kiều Minh Anh thích nhất đó chính là một tấm ảnh. Chắc có lẽ là lúc anh mới mười tuổi, ngồi trên bãi cỏ ở nhà họ Lê, trong tay cầm một quyển truyện tranh, cô bốn năm tuổi đang lăn qua lăn lại ở bên cạnh của anh, trên chiếc áo sơ mi trắng nõn của anh còn có dấu vết của bàn tay bẩn.

“Chỉ cần là có lòng, đương nhiên là có thể tìm được.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật thờ ơ, những tấm ảnh này chính xác là anh đã tìm kiếm thật lâu, có tấm thậm chí là mua về với một cái giá cao từ trong tay của người khác, nhưng mà chỉ cần có thể để cô lộ ra một gương mặt tươi cười, mấy cái khác thì tính là cái gì chứ.

Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật cũng không đi lên phía trước, màn hình ở hai bên còn đang không ngừng hoán đổi, Kiều Minh Anh không khỏi nhìn đến mê mẩn.

Nếu như nói bên trong những bức ảnh này, thứ làm cho cô cảm thấy xúc động nhất đó chính là đều có anh.

Mà đối với Lê Hiếu Nhật mà nói, điều khiến cho anh cảm thấy may mắn và cảm động nhất đó chính là cô vẫn còn ở đây như cũ.

Sau khi trình chiếu xong, màn hình cực lớn chậm rãi thu hồi về bên phải, để lộ ra khung cảnh ở bên trong.

Trang viên của nhà họ Lê rất lớn, Kiều Minh Anh vẫn luôn biết, lúc nãy đi đến cùng với nhau, do hai bên màn hình cản trở nên cô cũng không biết đã đi đến chỗ nào.

Cô nhìn xung quanh một lần mới phát hiện ở đây là trong mảnh đất xanh của trang viên, cây xanh đã được người làm vườn cắt tỉa gọn gàng, không đâm vào người khác, đạp lên mềm mềm.

Trên hai bên mảnh đất xanh được sắp xếp bàn ghế, một tấm thảm đỏ kéo dài từ bàn chân của Kiều Minh Anh cho đến cuối cùng.

Không biết Lê Hiếu Nhật biến ra một chùm hoa hồng màu trắng từ chỗ nào, ở bên giữa đoá hoa có một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc, bên trong có đặt một chiếc nhẫn, bất ngờ đó chính là AordLover, chiếc nhẫn ấy có tên là chiếc nhẫn Nhất Thế Luyến Nhân.

Đây là chiếc nhẫn mà bọn họ từng dùng để chuẩn bị đính hôn.

Trong mắt của Kiều Minh Anh xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó trong đôi mắt mông lung hiện ra một tầng hơi nước.

Cô đã từng nghĩ rằng tình yêu của bọn họ cuối cùng là chiếc nhẫn này, nhưng mà bây giờ mới đột nhiên phát hiện ra chiếc nhẫn này thật sự đã duy trì tình yêu của bọn họ một lần nữa.

Sau đó, Lê Hiếu Nhật liền quỳ một chân xuống đất, trong đôi mắt đen ẩn chứa sự kiêu ngạo và lạnh lùng khiến cho người ta cách xa ngàn dặm, bây giờ cũng chỉ còn lại sự dịu dàng: “Minh Anh, bây giờ hoa tươi cũng đã có, nhẫn cũng đã có, còn bổ sung thêm một người đàn ông hoàn mỹ. Em có đồng ý lời cầu hôn của anh không? Nếu không thì phải bị lỗ thật lớn đó.”

Phốc…

Kiều Minh Anh không khỏi bật cười nhìn Lê Hiếu Nhật vừa tự luyến mà vẫn mong chờ chào hàng với mình, cố ý giả bộ như là có dáng vẻ suy tư.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Một âm thanh ồn ào truyền đến về phía sau của bọn họ, Kiều Minh Anh quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy được Đỗ Lưu Xuyên, Dương Ly, Tịnh Nguyệt, Hạ Huân Nhi… những người này đã đồng loạt vỗ tay, nửa mang theo trêu chọc nửa mang theo xúc tiến mà hô hào.

“Mami, daddy đã thành tâm như thế rồi, mau đồng ý với daddy đi.” Kiều Tiểu Bảo mặc một bộ quần áo hoa đồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn được trang điểm, trong tay mang theo một lẵng hoa.

Có điều là nhóc Kiều đẹp trai không muốn làm hoa đồng với mấy bé gái khác, cho nên hoa đồng cũng chỉ có một mình nhóc Kiều đẹp trai.

Kiều Tiểu Bảo rất kích động, trước khi Kiều Minh Anh không đến thì vẫn đi theo sau mông của Lê Hiếu Nhật mà cùng anh bố trí hiện trường, còn để cho cấp dưới của mình đến giúp đỡ, lúc này mới tiết kiệm được không ít thời gian.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh hơi đỏ lên, vốn còn đang muốn làm bộ làm tịch một hồi, lúc ánh mắt đối diện với đôi mắt nghiêm túc thâm tình của Lê Hiếu Nhật, trong lòng liền ấm áp.

“Nhanh đồng ý đi. Minh Anh, sao cậu lại ngây ngốc vậy?” Dương Ly mặc trên người một bộ lễ phục phù dâu, đứng ở bên cạnh chính là Tịch Tranh mặc lễ phục phù rể. Cô ấy nhìn Kiều Minh Anh vẫn còn đang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Lê Hiếu Nhật, nhịn không được mà nhắc nhở cô một câu.

Lúc này Kiều Minh Anh mới lấy lại được tinh thần.

“Anh cũng chỉ có mang tới một viên, mà em lại có hai viên, vậy có được không? Của hồi môn của em nặng hơn anh nhiều.” Kiều Minh Anh khó có được cơ hội mà chèn ép Lê Hiếu Nhật một lần, nhịn không được mà kiêu ngạo hừ một tiếng, nhận lấy bó hoa ở trên tay của Lê Hiếu Nhật.

Cô đã có Tiểu Bảo, trong bụng còn có một Bánh Đậu Nhỏ, gả cho anh có phải là rất không có lời không.

Trong đôi mắt của Lê Hiếu Nhật lộ ra một nụ cười cưng chiều, đứng dậy.

Những khách khứa đồng loạt ngồi xuống, lúc này hội trường mới vang lên giai điệu ca khúc ở hôn lễ, là khúc hát cold this be love của Ngải Vi Nhi, là ca khúc tiếng Anh mà Kiều Minh Anh rất thích.

Bằng một cách nào đó, những bông hoa bắt đầu rơi xuống từ trên bầu trời, không chỉ là một bông mà là những bông hoa khác nhau đang rơi xuống từ trên trời.

Trong lòng của Kiều Minh Anh đột nhiên bình tĩnh lại.

Cô rất hạnh phúc.

Không phải nghi ngờ.