Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 39




CHƯƠNG 39: ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP

Kiều Minh Anh ôm tâm trạng xem thử, bấm điện thoại, mấy giây sau điện thoại được kết nối.

Buổi tối, khu giải trí Hoa Uyển thuộc thành phố A được xem là lãnh địa của giới quý tộc.

Chỉ có con nhà giàu mới tới đây tiêu xài.

Thật ra Kiều Minh Anh tới nơi này là ý của hai người kia, cũng may không phải cô mời khách, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không vui.

“Minh Anh à, hay là chúng ta quay về đi?” Dương Ly nắm chặt cánh tay cô, đỏ mặt sợ hãi nói.

Kiều Minh Anh biết cô ấy xấu hổ, vỗ đầu an ủi: “Không sao, có tớ ở đây rồi! Chẳng lẽ cậu không muốn gặp anh ta sao?”

Người có thể làm cho bạn thân mình từ một cô gái mạnh mẽ thành một em gái dễ thương trong nháy mắt, chỉ có mình người đó.

“Nhưng…” Dương Ly vẫn sợ hãi, hoàn toàn khác với hình tượng tùy hứng quyết đoán ngày thường, trông càng nữ tính hơn.

Kiều Minh Anh không cho cô ấy cơ hội lùi bước, dứt khoát kéo cô ấy đi tới nơi mình đã hẹn kia.

Cô đẩy cửa phòng bao ra, cười hớn hở kéo Dương Ly bước vào.

Nhưng khi cô thấy người đàn ông cao ngạo đang ngồi trên sofa cầm ly rượu kia thì nụ cười cô trở nên cứng đờ ngay.

“Ồ, Tiểu Minh Anh đã tới rồi à?” Đặng Chiến đặt micro xuống, thấy Kiều Minh Anh đang đứng ngơ ngác trước cửa thì nở nụ cười.

Lê Hiếu Nhật nhìn theo, thấy cô đang nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, bên cạnh còn có Dương Ly.

Dương Ly ngượng ngùng ngắm nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người đang ngồi trên sofa kia.

Tô Thành Nghiêm.

Anh cho người khác cảm giác an toàn khó hiểu, mặc dù trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng nó lại giống như lông vũ khuấy động tiếng lòng cô.

Từ cấp ba đến giờ, cô luôn thầm thích người này.

Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm là anh học cùng trường khóa trên của Kiều Minh Anh và Dương Ly. Vì Dương Ly yêu thầm Tô Thành Nghiêm nên Kiều Minh Anh cũng quen biết hai người này.

“Anh Đặng Chiến, đã lâu không gặp.” Kiều Minh Anh mỉm cười với Đặng Chiến: “Còn cả anh Thành Nghiêm nữa.”

Bỏ qua Lê Hiếu Nhật, cô về nước mới biết bọn họ là bạn tốt, cũng là bạn học, nhưng lúc trước anh vội quản lý công ty, rất ít khi đi học, cho nên Kiều Minh Anh mới không biết anh.

Cô thấy Tô Thành Nghiêm đang ngồi gần Lê Hiếu Nhật, trong lòng thất vọng, sao bạn thân cô lại thích tảng băng đó chứ?

Nếu người đó là Đặng Chiến, vậy thì đơn giản hơn nhiều.

Đặng Chiến định ôm Kiều Minh Anh thì Lê Hiếu Nhật bỗng ho khẽ mấy tiếng, cô dừng động tác ngay.

Ôi mẹ ơi, suýt chút nữa đã tự chuốc lấy họa rồi.

“Cô bé, đã lâu không gặp.” Đặng Chiến kéo Dương Ly tới, đưa tay xoa đầu cô ấy.

Anh không thể xoa đầu Kiều Minh Anh, có lẽ xoa đầu Dương Ly sẽ không sao đúng không?

Thật ra Đặng Chiến không biết, có một đôi mắt đã sắp xuyên thủng anh rồi.

“Anh Đặng Chiến đã lâu không gặp.” Dương Ly và Kiều Minh Anh quen biết đã lâu, cũng quen hai người kia lâu rồi, cho nên mọi người đều thân với nhau.

“Chào anh Thành Nghiêm, anh Hiếu Nhật, đã lâu không gặp.” Dương Ly chào hỏi Tô Thành Nghiêm và Lê Hiếu Nhật, cố ý nhìn Thành Nghiêm nhiều hơn rồi thu hồi tầm mắt.

Lê Hiếu Nhật lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt luôn dừng trên người Kiều Minh Anh đang nở nụ cười xã giao kia.

Người phụ nữ này lại muốn làm gì đây?

Kiều Minh Anh đang thầm ai oán Đặng Chiến, anh dẫn theo Tô Thành Nghiêm thì thôi, còn dẫn Lê Hiếu Nhật tới đây làm gì?

Sau đó cô ngẫm nghĩ thì hiểu rõ, dù sao ba người cũng hoạt động cùng nhau, sao cô lại bất cẩn như thế chứ?

Kiều Minh Anh làm bộ vô ý đẩy Dương Ly ngồi cạnh Tô Thành Nghiêm, để cô ấy ngồi sát anh ta, còn cô thì ngồi cạnh cô ấy.

Đặng Chiến liếc nhìn khuôn mặt thâm trầm của Lê Hiếu Nhật thì bước nhanh tới trước mặt Kiều Minh Anh, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Minh Anh, đây là vị trí của anh, chỗ em ở bên kia.”

Anh chỉ vào chỗ bên cạnh Lê Hiếu Nhật, trông anh hơi khổ não nhưng lại giống như cười trên nỗi đau của người khác.

Khóe miệng Kiều Minh Anh giật giật, cô nhớ rõ lúc cô bước vào, Đặng Chiến ngồi bên trái Lê Hiếu Nhật.

Người này dám tính kế cô?

Lát nữa chắc chắn sẽ để anh không tìm được phương hướng.

Kiều Minh Anh cười nhạt ngồi cạnh Lê Hiếu Nhật.

Đặng Chiến cảm nhận được Lê Hiếu Nhật đã dịch chuyển tầm mắt thì vui vẻ.

Bầu không khí trong phòng bao yên tĩnh, không ai lên tiếng, hơi lúng túng.

Do đó Đặng Chiến đứng lên: “Chúng ta đã lâu không tụ tập rồi, hay là chơi một trò chơi nhỏ cho vui đi.”

Nói xong anh lấy ra một bộ bài, bày ra mặt bàn: “Quy tắc vẫn giống như trước, người rút trúng lá bài có màu sắc giống nhau sẽ làm theo lời của người rút lá bài chủ, không được phản đối, nếu phản đối phạt ba ly rượu.”

Đặng Chiến là tác hợp cho Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh, còn chuyện Dương Ly thích Tô Thành Nghiêm, anh hoàn toàn không biết.

Dương Ly liếc nhìn Tô Thành Nghiêm đang ngồi cạnh, hô hấp dần gấp gáp, tim cũng đập nhanh hơn.

“Vậy tôi làm trước nha.” Đặng Chiến rút một lá trước rồi nhìn bọn họ.

Lê Hiếu Nhật tùy ý rút một tấm, nhìn lướt qua, vẻ mặt bình tĩnh.

Tô Thành Nghiêm thì không hề liếc nhìn, ném lá bài qua một bên.

Đặng Chiến xấu hổ, hai người có thể cho anh chút mặt mũi không?

Dương Ly đắn đo 10 giây mới rút một lá.

Cô không thể xem thường, nếu không cẩn thận rút phải lá bài giống người khác, chắc chắn cô sẽ bị Đặng Chiến xử đẹp.

“May quá, tôi là lá bài chủ, mọi người mau ngả bài đi.” Mắt Đặng Chiến bỗng sáng lên, nhìn bọn họ với ánh mắt sáng rực.

Lê Hiếu Nhật và Tô Thành Nghiêm đã lật bài rồi, theo thứ tự là năm bích và mười tép.

Lại nhìn Kiều Minh Anh và Dương Ly, một người là ba rô, một người là năm tép.

Tô Thành Nghiêm và Dương Ly!

Bàn tay cầm lá bài của Dương Ly không khỏi siết chặt hơn, ánh mắt không biết nhìn chỗ nào, lá bài trong tay giống như củ khoai bỏng tay, không ngừng tăng nhiệt độ.

Đặng Chiến nhìn hai người ngẫm nghĩ mấy giây rồi vỗ tay nói: “Hai người đều là người quen, Thành Nghiêm, cậu mau ôm hôn em ấy đi!”

Phụt!

Kiều Minh Anh suýt bật cười, đảo mắt nhìn hai người, đáy lòng khen ngợi Đặng Chiến.

“Thôi đi, cậu sợ thiên hạ chưa loạn sao?” Tô Thành Nghiêm mở miệng nói, anh nghe thấy tiếng tim đập hồi hộp của Dương Ly.

“Cậu không dám chơi hả, cô bé không để ý, cậu là đàn ông không thể dứt khoát một chút sao?” Đặng Chiến giả vờ ghét bỏ nhìn Tô Thành Nghiêm.

Tô Thành Nghiêm quay đầu nhìn Dương Ly, rồi cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn của anh khác với cơ thể và tính cách anh, bờ môi dịu dàng, chậm rãi, nóng bỏng, khác hoàn toàn với tính cách lạnh lùng của anh.

“Yo yo, cậu bắt nạt tôi chưa từng hôn đúng không, cái này tính là nụ hôn nóng bỏng sao?” Đặng Chiến nhìn Tô Thành Nghiêm hôn qua loa rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy kia, tỏ vẻ khinh bỉ cậu ta không hề có một chút kỹ thuật nào.

“Nếu cậu nói mình có kinh nghiệm thì cậu làm đi.” Tô Thành Nghiêm bất mãn cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Câu nói này đã làm cho Dương Ly vốn tim đập nhanh, mặt đỏ ửng, tâm trạng đang bay trên tầng mây rơi xuống địa ngục ngay.

Thật ra đây chỉ là một trò chơi mà thôi, cô đang nghĩ lung tung gì vậy?

Kiều Minh Anh lo lắng nhìn Dương Ly đang cúi đầu nghĩ lung tung kia, cô thở dài.

Yêu thầm chắc chắn là một chuyện rất đau khổ.

“Cô bé, em tuyệt đối đừng để ý, chỉ là trò chơi mà thôi.” Tô Thành Nghiêm nhanh chóng giải thích với Dương Ly, nhưng anh không biết, chính sự giải thích mang ý tốt này của anh, khi lọt vào tai Dương Ly lại càng khẳng định suy nghĩ trong lòng cô.