Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 34




CHƯƠNG 34: TÔI KHÔNG NỢ ANH!

Kiều Minh Anh ơi là Kiều Minh Anh, mày thật là…

“Tôi không nợ anh!” Kiều Minh Anh đẩy anh ra, hai má đỏ ửng.

Lê Hiếu Nhật lùi về phía sau vài bước, ngồi xuống ghế của mình, quay đầu nhìn cô: “Kiều Minh Anh, nếu như em đã trở về, thì nên nhớ rõ, năm năm trước em là người phụ nữ của tôi, thì bây giờ cũng vậy, tên của em cũng sẽ xuất hiện bên cạnh tên của tôi, nếu như em còn muốn chạy trốn, thì xem xem tôi bắt em về như thế nào?”

Anh nói rất chậm rãi, cũng vô cùng nghiêm túc.

Lời nhắc nhở này của Lê Hiếu Nhật, khiến cô nhớ lại những chuyện xảy ra trong năm năm qua.

Cô nhìn chằm chằm Lê Hiếu Nhật, anh rất cao ráo và đẹp trai, cho dù chỉ ngồi đó cũng có thể nhìn ra được, hơn nữa anh còn thường xuyên tập gym, cho dù cách một lớp vải cũng có thể nhìn ra được thân hình đó, nhất thời khiến Kiều Minh Anh cảm thấy nóng rực.

“Lê Hiếu Nhật, ý anh là muốn cưới tôi đấy à?” Kiều Minh Anh hỏi thẳng.

Nói xong, căn phòng trở nên yên tĩnh khiến Kiều Minh Anh tỉnh táo trở lại.

Cô vội vã gì chứ!

Cô mới nói cái gì?

Ý anh là muốn cưới tôi đấy à?

Nếu đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ nói một cách đầy lí trí: “Trừ tôi ra còn có ai dám gả cho anh sao?”, còn hiện tại…

Kiều Minh Anh cảm thấy có một nghìn chữ “Toi rồi” chạy qua đầu mình.

Lê Hiếu Nhật gõ gõ tay lên bàn, tạo thành một âm thanh chậm rãi.

Kiều Minh Anh căng thẳng nuốt nước miếng, nhìn anh mà không dám di chuyển, nếu như anh còn bóp cổ cô lần nữa, cô nhất định sẽ chạy trốn.

“Cưới em?” Lê Hiếu Nhật cười, ngước mắt lên, một vẻ bình tĩnh.

Kiều Minh Anh rất muốn dời mắt đi, nhưng cô không thể làm được, sự lạnh lùng trong mắt anh xuyên qua trái tim cô, khiến cô cảm thấy mất mát.

Kiều Minh Anh, anh căn bản không muốn cưới mày, mày đau lòng rồi phải không?

Cô khẽ buông mí mắt, người dựa trên ghế bất động.

“Trừ việc gả cho tôi, em còn sự lựa chọn khác sao?” Ý cười trên mặt Lê Hiếu Nhật càng sâu hơn, xem ra, cô cũng không phải là không muốn gả cho anh.

Kiều Minh Anh kinh ngạc nhìn anh, nhất thời phản ứng lại, CÔ BỊ LỪA RỒI!

“Anh tự tin quá rồi.”

Cưỡng ép bản thân quên đi niềm vui trong lòng, Kiều Minh Anh cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Sao cô có thể gả cho Lê Hiếu Nhật được? Năm đó chỉ vì anh mà suýt chút nữa Tiểu Bảo không thể đến được với thế giới này.

Nếu như anh biết được sự tồn tại của Tiểu Bảo, vậy hậu quả quá đáng sợ rồi…

“Chắc em vẫn chưa xem rõ hợp đồng phải không?” Lê Hiếu Nhật nghịch điện thoại, bảo cô ngồi xuống.

Hợp đồng?

Kiều Minh Anh đơ ra, ý anh là bản hợp đồng lúc cô vào CR?

“Có vấn đề gì sao?” Kiều Minh Anh uống một hớp nước hoa quả, cảm thấy cổ họng khô khốc, liền uống thêm vài ngụm nữa.

“Em không chú ý đến nội dung thứ bảy trong bản hợp đồng à, có nhớ được số tiền bồi thường nếu vi phạm hợp đồng không?” Lê Hiếu Nhật nói rất nhẹ nhàng, giờ phút này giống như có một tảng đá lớn đè trong lòng Kiều Minh Anh khiến cô không thở nổi.

Điều thứ bảy trong bản hợp đồng!

Vẫn may mà trí nhớ của Kiều Minh Anh khá tốt, vì vậy cô liền nhớ ra ngay lập tức:

‘Không được cấp cao của CR đồng ý, không được tự ý từ chức, vi phạm hợp đồng đền bù số tiền bảy con số!!’

Cô đã làm gì chứ!

Khóe miệng Kiều Minh Anh co giật dữ dội, lúc đó cô không cảm thấy có điều gì không đúng cả, nhưng bây giờ cô mới biết cô đã nhảy vào cái bẫy mà Lê Hiếu Nhật đào sẵn!

Kiều Minh Anh tức muốn điên lên, nhưng chỉ có thể chịu đựng, cô không thể chọc vào người này!!

*

Cuối tuần, hai mẹ con đi lượn phố, vẫn chưa đi được bao lâu, Kiều Minh Anh đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh, vốn muốn đưa Kiều Tiểu Bảo vào theo, nhưng Kiều Tiểu Bảo sống chết không chịu, chỉ đứng ngoài đợi.

Kiều Minh Anh cũng không miễn cưỡng cậu bé, cô cảm thấy cho dù cô có thể bị bắt cóc, nhưng cậu thì chắc chắn không thể bị bắt đi.

Vì vậy, Kiều Minh Anh vô cùng yên tâm.

Kiều Tiểu Bảo thấy Kiều Minh Anh đã đi xa, mới đi đến cửa hàng bánh kem cách đó không xa.

Kiều Minh Anh vừa bước vào nhà vệ sinh, điện thoại liền vang lên, khiến cô giật mình.

“Alo?” Kiều Minh Anh nghe điện thoại.

“Cho em mười phút, đến tiệm bánh kem em vừa đi qua.” Lê Hiếu Nhật dùng giọng điệu ra lệnh nói.

Khóe môi Kiều Minh Anh khẽ co giật, đáp lại anh một câu rồi cúp máy, vào phòng vệ sinh.

Sắc mặt Lê Hiếu Nhật vô cùng tệ: Người phụ nữ đáng chết đó dám cúp máy của anh?

Lê Hiếu Nhật cảm thấy một sự thất vọng quen thuộc.

Nhưng mà, so với dáng vẻ ngậm bồ hòn làm ngọt như trước kia của cô, Lê Hiếu Nhật càng thích dáng vẻ tùy ý này của cô hơn.

Đây mới là Kiều Minh Anh, Kiều Minh Anh có một không hai.

Kiều Tiểu Bảo bước vào tiệm bánh kem, gọi một phần bánh ngọt, đem điện thoại ra ngồi đối diện Lê Hiếu Nhật chơi, khẽ nhấc vành mũ lên, tò mò nhìn gương mặt trông giống y hệt mình.

Ánh mắt cậu khẽ lóe lên, đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt daddy, nếu như có thể, cậu thật sự rất muốn được biết cảm giác được daddy ôm vào trong lòng.

Lê Hiếu Nhật phát hiện ra người ngồi đối diện mình, anh không mấy thoải mái, cho đến khi nhìn thấy gương mặt nhỏ bé đáng yêu kia, ánh mắt anh cuồn cuộn những ngọn sóng.

“Cháu, cháu là?” Lê Hiếu Nhật không cảm giác được điện thoại sắp rơi ra khỏi tay, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Kiều Tiểu Bảo, nói lắp một cách hiếm thấy.

Nếu như không phải anh luôn giữ gìn bản thân trong sạch, Lê Hiếu Nhật còn đang nghi ngờ, đứa bé đối diện có phải con của anh hay không?

Đợi chút, năm năm trước lúc Kiều Minh Anh rời đi có mang thai con của anh!!!

“Cháu nhỏ, cháu mấy tuổi rồi?” Lê Hiếu Nhật mong chờ đây chính là đứa con của anh và Kiều Minh Anh.

Thật sự sẽ giống như những gì anh nghĩ sao?”

“Cháu ạ, cháu năm sáu tuổi gì đó rồi.” Kiều Tiểu Bảo lấy một miếng bánh kem cho vào miệng, giả vờ suy nghĩ nói.

Cậu không thể nói ra tuổi tác thật của mình, nếu như nghi ngờ đến mẹ thì phải làm sao.

Kiều Minh Anh rời đi vào năm năm trước, dựa vào tuổi tác thì hoàn toàn không phù hợp.

Lê Hiếu Nhật vẫn chưa chết tâm, dù sao gương mặt này trông cũng giống anh như vậy, trên đời này còn có chuyện gì trùng hợp như vậy sao? Hơn nữa còn để anh gặp phải?

“Vậy mẹ cháu, tên là gì?” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức có chút cứng ngắc, chắc là do đây là lần đầu anh tiếp xúc với trẻ con.

Tim anh cũng không ngừng run rẩy.

Kiều Tiểu Bảo tùy tiện nói ra một cái tên, ánh mắt Lê Hiếu Nhật ảm đạm đi trong giây lát.

“Vậy ba cháu thì sao?”

“Cháu không có ba, mẹ nói cháu chui từ trong quả dưa hấu.” Kiều Tiểu Bảo ngây thơ trả lời.

Xem ra là bà mẹ đơn thân nuôi con, tuy trông giống anh, nhưng mà…

Quả thật không có quan hệ gì với anh.

“Anh đẹp trai, có phải bởi vì em trông rất giống anh, anh nghĩ rằng em là con trai của anh không?” Kiều Tiểu Bảo nghịch ngợm hỏi, nếu như để Kiều Minh Anh nghe thấy cậu gọi ba cậu là “anh đẹp trai”, cậu nhất định sẽ bị đánh đến khi mông nở hoa.

Lê Hiếu Nhật nhìn cậu bé đáng yêu trước mắt, hơi ngơ ra.

Một đứa bé mới có năm sáu tuổi đã biết quan sát sắc mặt rồi?

“Bây giờ anh đang nghĩ, đứa trẻ nhà ai mà thông minh như vậy phải không?” Kiều Tiểu Bảo cắn một miếng bánh ngọt, gương mặt đáng yêu khiến người khác yêu thích.

Hóa ra giữa ba và con thật sự có tâm linh tương thông, Kiều Tiểu Bảo thầm nghĩ.

Sắc mặt của Lê Hiếu Nhật rất lạnh, cảm giác bị người khác nhìn thấu rất khó chịu, hơn nữa đối phương còn là một đứa trẻ.

Anh uống một ngụm nước chanh trước mặt, vị chua ngọt khiến anh thấy thoải mái hơn.

Nước ép chanh là anh gọi cho Kiều Minh Anh, cái vị chua ngọt lẫn lộn như này cũng chỉ có cô thích, Lê Hiếu Nhật thầm nghĩ.