Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 286




CHƯƠNG 286: CŨNG KHÔNG THỂ HOÀN TOÀN TRÁCH CÔ ẤY

Sau đó lấy thuốc mỡ bôi lên vết thươmg trên bả vai cho cô, động tác nhẹ nhàng, sợ cô sẽ đau, thỉnh thoảng còn thổi cho cô, cử chỉ rất quan tâm.

Kiều Minh Anh cảm thấy đến bả vai truyền đến cảm giác lành lạnh, dòng điện ấm áp chạy qua tim, gương mặt hạnh phúc rạng rỡ, cười ngốc nghếch.

“Cười cái gì.” Bôi thuốc xong, Lê Hiếu Nhật liếc nhìn cô, kéo áo của cô lên, sau đó dứng dậy đi vào trong phòng nghỉ bên cạnh lấy chiếc khăn sạch, nhân tiện thay chiếc áo sơ mi mới.

Chiếc áo trên người anh đã bị Kiều Minh Anh xé rách, không thể tiếp tục mặc được nữa rồi.

“Hiếu Nhật, anh có phải bởi vì sợ em nhìn thấy vết thương của anh sẽ lo lắng, cho nên mới tránh em.” Kiều Minh Anh ngồi trên ghế làm việc của anh, vui vẻ hỏi.

Ghế làm việc này được đặt làm, cho nên có hơi lớn, Lê Hiếu Nhật ngồi còn tương đối vừa, nhưng người Kiều Minh Anh bé, ngồi lên giống như một đứa trẻ vậy.

Hai chân của cô nghịch ngợm đung đưa.

Lê Hiếu Nhật không có trả lời cô, đi đến trước mặt cô, dịu dàng lau tóc của cô.

Thấy anh không trả lời, Kiều Minh Anh đã biết 8 phần là như thế, cười hắc hắc vài tiếng, giống như một tiểu hồ ly giảo hoạt.

“Chuyện lần này, anh sẽ cho em một lời giải thích.” Lê Hiếu Nhật vừa lau tóc cho cô, thấp giọng nói, mang theo ý xin lỗi.

Kiều Minh Anh cười híp mắt, nhún vai không có gì, sau đó kéo áo của Lê Hiếu Nhật: “Anh đừng làm gì với Lê Ngữ Vi, đây đều là em nợ cô ấy, cũng không thể trách cô ấy được.”

Nghĩ đến ở trong căn nhà gỗ, Lê Ngữ Vi nói những lời đó với cô, trong lòng Kiều Minh Anh đã cảm thấy sự áy náy chôn chặt đã lâu dần dần dâng lên

Mắt của cô xuất hiện một tia mệt mỏi, trước đó thần kinh luôn căng thẳng cho nên căn bản không có nghĩ vấn đề nghỉ ngơi, bây giờ nguy cơ cuối cùng được giải trừ rồi, cũng có chút mệt rồi.

Lê Hiếu Nhật nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt của cô, không có hỏi nhiều, bế cô đi đến phòng nghỉ bên cạnh.

Anh mang cô vào phòng nghỉ, bên trong có một cái giường lớn, anh nhẹ nhàng cởi giày trên chân cô, vén chăn đặt cô vào bên trong.

Kiều Minh Anh lật người, rúc vào trong lòng Lê Hiếu Nhật, cảm nhận được độ ấm từ lồng ngực của anh truyền đến, yên tâm nhắm nghiền hai mắt, rất nhanh bèn chìm vào giấc ngủ.

Lê Hiếu Nhật từ Mỹ về cả hành trình cũng chưa nghỉ ngơi, lúc này sau khi nhìn Kiều Minh Anh ngủ, cũng nhắm hai mắt lại, ôm cô gái trong lòng, chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm rất nhanh buông xuống, sắc đêm mê ly bên ngoài phòng nghỉ, đồng hồ treo tường chỉ 8 giờ.

Kiều Minh Anh tỉnh lại trước, nghỉ ngơi mấy tiếng, tinh thần của cô đã khôi phục nhiều rồi.

Cô quay đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện đây là phòng nghỉ của Lê Hiếu Nhật.

Cô đang muốn đứng dậy, lại phát hiện ngực của mình rất nặng, một cánh tay đang đè lên ngực của cô, cô mở to mắt nhìn qua, chẳng trách cô cảm thấy hô hấp có chút không thuận, thì ra là vì cánh tay này!

Khóe môi của Kiều Minh Anh giật giật vài cái, nhìn cái cánh tay đặt trước ngực cô mà cạn lời, thế nào ngay cả lúc ngủ cũng không quên ăn đậu hũ của cô vậy?

Cô bất lực nhấc cái móc vuốt đang để ở ngực cô của Lê Hiếu Nhật ra, cơ thể hơi nhích ra, nhích đến mép giường, sau đó ngồi dậy.

“Ưm—” Chạm vào vết thương trên người, Kiều Minh Anh đau đến nha răng, rõ ràng vừa rồi còn không đau, sao ngủ một giấc lại đau như vậy chứ.

“Sao thế?” Giọng nói trầm tính từ phía sau cô vang lên, trong giọng nói mang theo lo lắng.

Lê Hiếu Nhật nhấc cánh tay của cô, vén tay áo của cô lên xem, vết thương bôi thuốc mỡ đã không có chảy mủ nữa, nhìn mặc dù có chút khủng bố, nhưng tình trạng vấn khả quan.

“Em đói rồi.” Kiều Minh Anh sờ cái bụng nhỏ của mình, chỉ cảm thấy bên trong rỗng tuếch, cô phải mau chóng ăn cái gì đó để lấp đầy mới được.

Lê Hiếu Nhật vuốt tóc của cô, sau đó đứng dậy, sau khi chỉnh quần áo trên người của cô thì kéo cô đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa lớn của CR, Lê Hiếu Nhất vừa đi vừa hỏi: “Muốn ăn nhà hàng nào?”

“Về nhà ăn đi.” Kiều Minh Anh phập phồng cái miệng nhỏ vài cái, sau đó liếm môi, dáng vẻ rất háu đói.

“Đợi.” Nói xong, Lê Hiếu Nhất đi đến bãi đỗ xe, Kiều Minh Anh đi đến bên đường, đợi Lê Hiếu Nhật lái xe đến.

Gió đêm hơi lạnh, trên người Kiều Minh Anh lại chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, bèn cảm thấy có hơi lạnh, ôm chặt cánh tay của mình.

Lúc này, một người từ trước mặt của cô đi tới, thu hút ánh mắt của Kiều Minh Anh.

Người này mặc chiếc áo khoác đen, ít tóc màu vàng kim lộ ra từ vành mũ, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm bản to, căn bản không nhìn rõ mặt mũi.

Ánh mắt của Kiều Minh Anh khó hiểu nhìn theo người này, người đó cũng vừa hay quay đầu nhìn cô, thấy cô nhìn mình, khẽ nhếch môi cười, phun ra vài chữ.

Cái… quỷ gì vậy?

Kiều Minh Anh sững người nhìn bóng lưng màu đen của người đã đi xa đó, trong lòng vụt qua cảm giác quen thuộc, nhưng vừa rồi anh ta nói rốt cuộc là cái gì, từ khẩu hình miệng trông không giống nói tiếng nước C, hơn nữa qua tạo hình của anh ta, chắc là người nước ngoài? Là ngôn ngữ của nước nào?

Kiều Minh Anh muốn dịch ra, xe của Lê Hiếu Nhật đã lái đến, dừng ở bên cạnh cô: “Lên xe.”

Cô lập tức mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ.

Không biết tại sao, Kiều Minh Anh đối với câu nói của người vừa rồi có một loại cố chấp, rất muốn dịch câu nói đó của anh ta.

Cô thử dùng tiếng anh làm khẩu hình, lại phát hiện không phải tiếng anh.

“Yêu em, bảo bối?!” Kiều Minh Anh chỉ ôm tâm thái muốn thử dùng tiếng pháp đọc thử, không ngờ cô đã đoán trúng?!

Khóe môi của cô giật giật vài cái, trai đẹp ngoại quốc phóng khoáng như vậy, tùy tiện ở trên đường gặp một cô gái đều sẽ trực tiếp tỏ tình như vậy.

“Em nói cái gì?” Lê Hiếu Nhật vụt qua tia thăm dò, sau đó quay đầu lại, nhìn đường phía trước.

“Không có gì.” Kiều Minh Anh tùy tiện nói, cô cảm thấy loại chuyện này không phải rất quan trọng, chỉ là gặp một trai đẹp ngoại quốc mà thôi, cũng không xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ nói cho anh rồi, cái hũ giấm chua này không biết lại muốn trừng phạt cô như thế nào nữa.

Trong trang viên, Kiều Minh Anh sau khi xuống xe thì bám đuổi theo Lê Hiếu Nhật đến phòng ăn ăn cơm, nhưng không ngờ, sẽ nhìn thấy Lê Ngữ Vi ở đây, và ba mẹ Lê.

Lê Ngữ Vi ngồi giữa ba mẹ Lê với dáng vẻ ngang ngược tùy ý trước đây.

Nhìn thấy Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh đi vào, cô ta liếc nhìn Kiều Minh Anh, sau đó lập tức lo lắng cúi thấp đầu, không dám nhìn sắc mặt của Lê Hiếu Nhật.

Lê Hiếu Nhật nhíu mày, trong mắt là sự lạnh nhạt: “Ba, mẹ.”

“Ngồi đi.” Khí thế uy nghiêm trên người ba Lê suy năm tháng không có vơi bớt, trên gương mặt tương tự Lê Hiếu Nhật là sự lạnh lùng, nhìn không ra vui buồn, lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Sự tao nhã và tôn quý của mẹ Lê ngồi bên cạnh ông, theo năm tháng không hề để lại dấu vết nào trên mặt bà, gương mặt được bảo dưỡng từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười vốn có, từ trong xương tủy tản ra hơi thở tôn quý.