Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 261




CHƯƠNG 261: TINH ANH TRONG TINH ANH

Sau khi Lê Hiếu Nhật rời khỏi được vài phút, Kiều Tiểu Bảo sau khi chắc chắn Lê Hiếu Nhật rời khỏi biệt thự rồi thì bắt đầu hành động.

“Dạ Thất, chúng ta cũng đi.” Kiều Tiểu Bảo bắt đầu thu dọn đồ, sau đó bỏ vào trong cặp sách của mình, gọi Dạ Thất ra.

Dạ Thất vừa thấy bộ dạng này cậu bé muốn bám đuôi thì bị chọc cười: “Tiểu Bảo, daddy của em biết sẽ đánh vào mông của em.”

Kiều Tiểu Bảo khịt mũi, rất tự tin nói: “Sẽ không đâu, chúng ta lén lút đi theo sau daddy, không để daddy phát hiện.”

Lê Hiếu Nhật dẫn Lê Tiến Dũng đến hòn đảo cư dân, phái ra người của trại huấn luyện từ trên biển xuất phát, tiếp cận hòn đảo cư dân đó, bị mật hành động.

Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm lần lượt mang hai nhóm người của trại huấn luyện, cấp tốc tương đương với Lê Hiếu Nhật.

Chỉ có điều bọn họ ai cũng không ngờ, Lê Hiếu Nhật sẽ vì Kiều Minh Anh, sẽ sử dụng con át chủ bài của trại huấn luyện, như thế này, nhất định sẽ kinh động đến thế lực nào đó.

Người trong trại huấn luyện đi ra ai cũng là tinh anh trong tinh anh, đều trải qua huấn luyện đặc biệt, bất luận tố chất cơ thể hay năng lực của bản thân, đều là tồn tại không thể coi thường.

Nếu như chi đội này xuất ra, đó chắc chắn sẽ trở thành đối tượng cho tất cả các thế lực tranh đoạt.

Cho nên Lê Hiếu Nhật mấy năm nay luôn làm rất bí mật, ngoại trừ Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm ra, gần như không có ai biết.

Ngay cả Kiều Minh Anh cũng không biết.

“Cậu chủ, trước mặt chính là hòn đảo rồi.” Lê Tiến Dũng lái điều khiển trực thăng, nhìn thấy hòn đảo trước mắt, nói.

Lê Tiến Dũng cũng là một thành viên trong trại huấn luyện, là đội trưởng trực hệ của tất cả các đội, năng lực xuất chúng hơn nữa trung thành, không giống các đội viên trong trại huấn luyện, anh ta từ nhỏ đã đi theo Lê Hiếu Nhật, thời gian huấn luyện ít hơn người khác, nhưng so với người khác càng thêm cố gắng, cho nên mới có địa vị như hiện nay.

“Cách 50m thì dừng lại, nhảy xuống nước.” Lê Hiếu Nhật ngước mắt nhìn trước mặt, khóe môi dùng sức mím lại, trong ánh mắt lộ ra tia dịu dàng.

Anh Anh, đừng sợ, anh đến cứu em rồi.

“Hiếu Nhật!” Trong căn phòng, Kiều Minh Anh nằm trên giường ngủ an lành đột nhiên ngồi dậy, trên trán toát đầy mồ hôi nhỏ xuống không ngừng, gương mặt nhỏ tái nhợt, cánh môi bị cô cắn không còn sắc đỏ, giống như mơ thấy ác mộng gì đó.

Kiều Minh Anh không nhắm mắt nữa, cô không dám nghĩ đến một màn vừa rồi nhìn thấy tròn mơ, cho dù là mơ, nhưng hơi thở tuyệt vọng và đau khổ của cái chết đó khiến cô thật sự cảm nhận được.

Ngọn lửa cháy rực giống như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ thành tro bụi, cô nhìn thấy, cô đứng ở bên ngoài ngôi biệt thự này, nhìn thấy bóng dáng của Lê Hiếu Nhật, từ trên tầng của ngôi biệt thự rơi xuống, nhấn chìm trong biển lửa…

Không thể không thể!

Chuyện này tuyệt đối không thể!

Lê Hiếu Nhật anh là ai, anh sao có thể xả thân trong biển lửa, điều này chỉ mà một giấc mơ mà thôi, chỉ là một giấc mơ mà thôi, sẽ không có chuyện gì đâu!

Kiều Minh Anh cố gắng xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng của mình bình tĩnh lại, nhưng lại càng hoảng loạn hơn, nhịp tim giống như đánh trống, đập không theo không khống chế.

Cô cũng không biết cô thế nào lại đột nhiên mơ thấy điều đó, nhưng, cô thật sự không thể tiếp tục đợi được nữa, cô không thể để Lê Hiếu Nhật đến gần nơi này, cho dù chỉ là một giấc mơ mà thôi, cô cũng không thể tiếp tục ở đây ngồi chờ chết được.

Cô phải nghĩ cách trốn khỏi nơi này!

Trong đầu có hơi hỗn loạn, Kiều Minh Anh dụi dụi mắt, môi đỏ mím lại đánh giá căn phòng này.

Trong căn phòng này không có bất cứ vật nhọn nào, có cũng chỉ là mấy bình sứ tinh xảo, còn cả gương trong nhà tắm, nếu như cô đánh vỡ bình hoa ở đây, vậy thì nhất định sẽ kinh động mấy người đó, cho nên Kiều Minh Anh định ra tay từ chiếc gương đó.

Cô giả vờ bụng rất đau, ôm bụng đi vào nhà tắm, sau đó đóng cửa lại.

Mấy người đó, tóm lại không thể lắp camera trong phòng tắm để nhìn cô giải quyết hay tắm rửa được.

Trên thực tế, quả thực sẽ không, chỉ có điều camera của mấy người đó, nếu như cửa phòng tắm mở ra thì sẽ quay đến chiếc gương trong phòng tắm, không có bất cứ dị thường nào mới dịch ra.

Có thể thấy mấy người đó không phải lưu manh biến thái.

Kiều Minh Anh nhìn chiếc gương đó, suy nghĩ dùng cái gì có thể đập vỡ một mảnh, trong đầu của cô đã có một kế hoạch, mặc dù nguy hiểm, nhưng cô thực sự không đợi được nữa, cũng không thể tiếp tục đợi nữa.

Cô cầm chai sữa tắm nhẹ nhàng đập vào góc trên của chiếc gương đó, cái chai vốn dĩ khá cứng, đập một lúc thì bị cô đập được một mảnh, cô đưa tay ra cầm, sau đó để chai sữa tắm về chỗ xa.

Sau đó, cô di chuyển chai sữa rửa mặt và lọ nước hoa đến vị trí đó, che đi một góc để mất, khi nhìn thấy lọ nước hoa đó, cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chọn một lọ nước hoa khá nhỏ cầm trong tay.

Làm xong tất cả chuyện này, cô đi đến trước gương, cầm một mảnh gương vỡ, cắn môi dưới, quyết tâm ra tay, dùng sức cứa một vết vào huyết quản trên cổ tay còn lại.

Máu tươi thuận theo cổ tay trắng nõn của cô dần dần chảy xuống, càng chảy càng nhiều, cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn cổ tay không ngừng chảy máu, cắn chặt môi dưới.

Chết tiệt, nếu như cô hôm nay bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, cho dù làm quỷ cũng sẽ không tha cho mấy tên khốn đó!

Nếu như mấy người đó luôn nhìn cô trong camera, vậy thì nhất định sẽ phát hiện thời gian cô vào phòng tắm lâu không ra ngoài, sẽ phái người đến xem, đến lúc đó, cơ hội của cô đến rồi…

Trên biển, hai thân ảnh đang bơi với tốc độ rất nhanh, khoảng cách 50m, chỉ mất mấy phút thì đến bên bờ.

“Cậu chủ đợi đã, nếu như đi bộ cần phải mất ít thời gian mới có thể chỗ đó, đã có anh em đến rồi, bây giờ đang áp sát chỗ đó, xin cậu chủ đợi một lát, thay quần áo rồi hãy đi.” Lê Tiến Dũng nói, ngăn cản bước chân muốn đi về phía trước của Lê Hiếu Nhật.

Lê Tiến Dũng nói không sai, chỗ này còn cách đường Nam Đồng một đoạn đường nữa, nếu như đi bộ, vậy ít nhất cũng phải mất 40 phút mới tới được.

Mà anh, một phút cũng không thể lãng phí được.

Không qua nửa tiếng, liền có một chiếc xe việt dã đi tới, một người thò đầu ra, vẫy tay với bọn họ.

Sau khi lên xe, xe việt dã xuất phát đến biệt thự số 27 đường Nam Đồng.

Đảo cư dân không giống với thành phố, hoàn cảnh yên lặng mà sạch sẽ, ngay cả không khí cũng tốt hơn trong thành phố.

“Cậu chủ, bọn họ đã đến xung quanh ngôi biệt thự đó, không biết có phải nên cẩn thận đi vào cứu cô Kiều ra hay không?” Lê Tiến Dũng nhận được tin tức của mấy người phát đi, hỏi ý của Lê Hiếu Nhật.

Đôi mắt nhắm nghiền của Lê Hiếu Nhật khẽ mở ra, mang theo sự sắc bén khó lòng che đậy: “Bảo bọn họ ở yên đợi lệnh, đợi tôi đến rồi mới quyết định, trước lúc đó, canh chừng nơi đó, bảo vệ sự an toàn của cô Kiều.”

“Vâng.”

Trong biệt thự, mấy người đó không hề biết bản thân đã bị nhìn chằm chằm, khi người đó từ bên ngoài về đến trước màn hình giám sát, lại phát hiện, Kiều Minh Anh còn chưa có từ trong nhà tắm đi ra.

Từ lúc cô vào nhà tắm đến bây giờ, đã sắp qua nửa tiếng rồi.

Người đó có hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, đợi một lúc, Kiều Minh Anh vẫn chưa thấy đi ra.