Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 25




CHƯƠNG 25: ĐƯỢC GỌI DADDY, CÓ THÊM ĐỨA CON TRAI

“Nảy sinh vấn đề gì sao ạ?” Thư ký Trương theo thói quen hỏi, bởi vì tổng giám đốc thường ngày ngoại trừ lúc giới thiệu các đề cử ra, thì thời gian còn lại vốn dĩ sẽ không xem mấy bản thảo thiết kế này.

Lời nói vừa thốt ra, thư ký Trương liền hối hận, vội vàng cúi thấp đầu nói: “Là tôi không phải phép, tôi bảo bọn họ gửi lên ngay đây.”

Cảm xúc trên gương mặt Lê Hiếu Nhật không có lấy một chút dao động, tùy ý huơ huơ tay bảo cô đi đi.

Phòng làm việc rộng lớn nhất thời yên ắng, chỉ còn lại tiếng ngón tay gõ bàn phím.

Cuối cùng Lê Hiếu Nhật nhìn màn hình, ngón tay đang lướt trên bàn phím, bỗng nhiên tiếng đánh máy ngưng bặt, cả ba màn hình máy tính không hẹn mà cùng tắt phụt.

Nhìn màn hình đen thui, anh hơi chau mày, liền thấy trên đó bay ra mấy bé hồ lô trắng béo phúng phính: “Bị virus rồi?”

Còn chẳng đợi anh nghĩ thông tại sao lại có chuyện thế này, webcam đột ngột mở lên, khuôn mặt anh hiện lên màn hình, u ám đến phát sợ, anh muốn xem ngược lại, là kẻ nào chán sống mà dám thâm nhập vào máy tính của anh.

Đầu bên kia Kiều Tiểu Bảo tức tốc đem hình ảnh vừa chụp lưu lại, xem xét kỹ lưỡng.

Người trên bức ảnh này, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng anh tuấn, sắc mặt thoạt nhìn rất u ám, nhưng khuôn mặt này đích thực là chính bé phiên bản trưởng thành.

Dì Ly nói quả là không lệch vào đâu, người này chắc chắn là daddy của bé rồi!

Ban đầu vốn dĩ cậu không phải là được cắt ra từ dưa hấu! Kiều Tiểu Bảo phồng má lên, nét mặt kích động gõ xuống bàn phím một dòng chữ.

Lê Hiếu Nhật tức tốc đánh máy, cuối cùng cũng hóa giải được tấn công của đối phương, màn hình trở lại như ban đầu.

Còn không đợi nét cười trên khóe miệng anh kịp hiện ra, màn hình vừa trở về như cũ lại nhảy ra một chuỗi các bé hồ lô to bự, màu sắc không còn chỉ mỗi màu trắng mà xen lẫn cả mấy em màu tím.

‘Daddy hun cái nào!’ Chính giữa màn hình, một bé hồ lô nhỏ màu tím, trước ngực ôm dòng ánh vàng lấp lánh lấp lánh năm chữ to đùng bắt mắt đến dọa người.

Hơn nữa, trên mặt bé hồ lô còn mang theo nét cười đáng yêu chết người không đền mạng, chọc cho Lê Hiếu Nhật tức đến suýt bóp nát cả chuột máy tính.

Daddy? Gọi tiếng daddy, lẽ nào anh lại có thêm một đứa con trai?

Lần đầu tiên anh bị người khác khiêu khích như thế, đôi mắt đen láy nổi giận đùng đùng, nheo lại đầy nguy hiểm, ngón tay lướt nhẹ trên không phản đòn.

Đôi mắt Kiều Tiểu Bảo ở đầu mạng bên kia bỗng sáng rực, daddy không hổ là daddy, đỉnh y như Tiểu Bảo vậy!

‘Con đúng thật là con ba rồi nha!’ Kiều Tiểu Bảo nghịch ngợm lại gõ thêm một dòng chữ nữa, dưới cái tình hình mẹ nhóc chả biết gì thế này, nhóc có thể mặc sức gọi daddy của mình.

Nhưng mà, thân phận của nhóc thì không thể để lộ cho daddy biết được, bởi vì chuyện này mẹ không muốn thấy, mà nhóc thì phải nghe lời mẹ chứ.

Lê Hiếu Nhật buông tiếng cười nhạo, đang định trả lời lại, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

“Vào.” Anh nhìn chăm chú vào màn hình, miệng đáp.

Bên kia trả lời tin nhắn cực kỳ nhanh, chắc anh không tài nào ngờ tới người hack máy tính của anh lại là một nhóc con bốn tuổi rưỡi, hơn nữa, lại còn đúng là con trai mình.

“Tổng giám đốc Lê.” Giọng nói nhão chảy nước khiến người khác khó chịu.

Lê Hiếu Nhật ngước mắt không thấy thư ký Trương, mày kiếm chau lại, lạnh lùng hỏi: “Ai cho phép cô vào đây?”

Người tiến vào là Emily, Nguyễn Tiệp bảo cô ta tới đưa bản thảo thiết kế, cô ta đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Vừa rồi, lúc cô ta mới gõ cửa xong, người bên trong rõ ràng đã phá lệ nói một chữ!

Vào!

Vì thế nên cô ta phơi phới tiến vào, nhưng không ngờ Lê Hiếu Nhật lại như thế, trong lòng Emily hơi hốt hoảng, nhưng vẫn cười ngọt đến tận xương, ánh mắt khi nhìn Lê Hiếu Nhật đầy mê mẩn: “Là giám đốc bảo em tới gửi bản thiết kế cho tổng giám đốc Lê.”

“Ra ngoài.” Âm thanh Lê Hiếu Nhật lạnh căm.

Phòng làm việc của anh, ngoại trừ thư ký, chỉ cho phép duy nhất một người nữa bước vào.

Mà người đó, chắc chắn chỉ có thể là Kiều Minh Anh.

“Tổng giám đốc Lê…” Emily vô cùng tội nghiệp nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị trước mặt, mong ngóng có thể lấy được một tia thương xót.

“Đừng để tôi nói đến lần thứ hai.”

Để giữ hình tượng của bản thân trước mặt Lê Hiếu Nhật, Emily chỉ có thể vội vã xoay người rời đi.

“Đợi đã.” Lê Hiếu Nhật nghĩ tới bản thiết kế, liền lên tiếng.

Emily mừng rỡ lẫn ngạc nhiên, lập tức xoay người quay trở lại: “Tổng giám đốc Lê.”

Cô ta biết ngay mà!

“Bản thiết kế.”

Emily vội vàng đem nộp bản thiết kế lên.

Lê Hiếu Nhật đại khái lật lướt qua một chút, không thấy bản thiết kế của Kiều Minh Anh, chau mày: “Thiếu rồi.”

“Gì cơ ạ?” Emily chỉ mải lo ngắm Lê Hiếu Nhật, nhất thời không phản ứng kịp.

Lông mày Lê Hiếu Nhật nhíu chặt, đem đống phác thảo ném thẳng vào mặt Emily: “Đây là thái độ làm việc của cô sao?”

Emily bị dọa đến không dám thở mạnh ra tiếng, nghĩ lại câu nói trước của Lê Hiếu Nhật, thiếu rồi? Thiếu mất ai rồi?

Kiều Minh Anh! Đáp án đâm sầm vào trong óc, Emily bỗng nhiên nghĩ ta vì không muốn tổng giám đốc xem được bản thiết kế của Kiều Minh Anh nên cố tình bỏ ra rồi.

Cô cho rằng một nhân viên mới, tổng giám đốc đang lẽ sẽ không quá để ý mới phải.

“Thật xin lỗi Tổng giám đốc Lê, em sẽ kiểm tra lại ngay lập tức.” Emily mặc chiếc váy cổ xẻ thấp, lúc cúi gập người xuống, khe ngực quyến rũ lộ ra.

Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt liếc cô ta một cái, lạnh giọng nói: “Ra ngoài.”

Emily kinh hãi, hốt hoảng chạy ra, nghĩ rằng đều tại Kiều Minh Anh, oán hận trong lòng đối với Kiều Minh Anh lại càng sâu.

Trong không khí vẫn còn sót lại mùi nước hoa nồng nặc khiến Lê Hiếu Nhật cảm thấy cực kỳ buồn nôn, Emily vừa đi khỏi, anh cũng nối gót ra ngoài.

Kiều Tiểu Bảo đợi mãi chẳng thấy trả lời, buồn bực chu môi, nghĩ đến chuyện một công ty lớn như CR cần daddy quản lý nên cũng giải virus.

“Tổng giám đốc Lê.” Thư ký Trương thấy Lê Hiếu Nhật đi ra ngoài, cung kính cúi đầu.

“Sửa sang lại văn phòng một chút, tôi không hi vọng còn sót lại cái mùi hương ghê tởm đó nữa.” Dứt lời, anh lạnh lùng quay người, bước vào thang máy.

Thư ký Trương đẩy cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ nồng đậm ập tới, thư ký Trương chạy vọt ra mở cửa sổ.

Lê Hiếu Nhật xuống đến tầng mười hai, phòng làm việc của ban thiết kế, tầm nhìn tập trung hết trên người cô gái nhỏ xinh xắn kia.

Hồ Yên phát hiện ra Lê Hiếu Nhật bước vào trước tiên, vội vã đứng lên chào.

Lê Hiếu Nhật liếc mắt nhìn cậu ta, nam sao? Chau mày, không phản ứng.

Hồ Yên ngược lại vô cùng kích động, huyền thoại của CR đó nha, có thể gặp được anh ấy chính là niềm vinh hạnh của anh!

Phan Tuệ Nhi cũng tức tốc đứng lên, mỉm cười ngọt ngào chào hỏi: “Chào Tổng giám đốc Lê.”

Lê Hiếu Nhật khe khẽ gật đầu, là nữ, không có khả năng uy hiếp.

Đến trước mặt Kiều Minh Anh, thấy cô chống cằm đầu cúi xuống, khuỷu tay gác lên bàn, dường như đang mơ màng ngủ gật.

Ánh mắt bỗng nhiên dịu dàng lại, khóe môi tạo nên nét cười say lòng người.

Phan Tuệ Nhi cùng Hồ Yên nhấm nháy nhau, trong lòng nói quả nhiên là có chuyện gì đó!

Thực ra Kiều Minh Anh không phải đang ngủ gật, mà đang suy nghĩ về bản vẽ thiết kế thôi, chỉ là nhìn có phần giống như đang lơ mơ ngủ.

Phan Tuệ Nhi trong lòng thầm kêu lên toi rồi, từ trước đến nay tổng giám đốc yêu cầu rất nghiêm khắc, thậm chí là khắc nghiệt, tóm được Kiều Minh Anh đang ngủ gật, chắc chắn Kiều Minh Anh phải cuốn gói ra đi rồi?

Phan Tuệ Nhi hơi run rẩy, không được, cô phải nghĩ cách!

Cô vội len lén đá đá bàn làm việc của Kiều Minh Anh, tuy không dùng sức nhiều, nhưng cũng đủ để Kiều Minh Anh thức dậy.

Kiều Minh Anh bị bàn rung làm bừng tỉnh, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đang đứng ngay trước mặt mình, đôi mắt mở to hết mức có thể, ngập tràn hoảng hốt.

Chết tiệt thật, sao anh ấy tự nhiên lại đến chỗ này chứ?