Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 233




CHƯƠNG 233: CỞI QUẦN ÁO CHỤP ẢNH?!

Tô Thành Nghiêm bất lực lắc đầu, cũng không có ngăn cản anh ta, tiếp tục xem điện thoại.

Sau khi ở bên Lâm Hạnh Nhi, thời gian anh ta nhìn vào điện thoại rõ ràng là còn nhiều hơn so với thời gian anh ta xem văn kiện nữa.

Trong nhà kho bỏ hoang dưới chân núi Hoài.

Trong nhà kho rất yên tĩnh, loại yên tĩnh chết chóc, thậm chí âm thanh nhỏ xíu của giọt nước cũng có thể bị khuếch đại đến mấy lần rồi truyền đến bên tai.

Kiều Minh Anh mở mắt không dám nhắm lại, cô lo lắng nếu mình ngủ thiếp đi thì hai người này sẽ làm ra chuyện gì đó, cho nên một khắc cũng không dám buông lơi mà luôn nâng cao tinh thần.

Nhà kho rất rộng, tích rất nhiều nước, muốn từ đây chạy ra ngoài thì chỉ có một con đường là từ cửa lớn, nhưng mà chỗ hai tên này đang ngồi lại đúng lúc chặn cửa lại, nếu như cô muốn đi qua, nhất định không được làm kinh động đến bọn họ.

Nhưng bây giờ…

Tay chân cô đều bị trói rồi, căn bản là không thể đứng dậy, chứ đừng nói là đi ra khỏi chỗ này.

Đột nhiên, một tia sáng chợt loé qua trong đầu cô, cô xê xích cơ thể từng chút một, nhích về chỗ có đá vụn.

Tiếng vải quần áo ma sát vào mặt đất sẽ vang lên rất rõ ràng trong nhà kho im ắng này, Kiều Minh Anh không dám cử động quá mạnh, chỉ có thể từng chút từng chút lê lết qua đó.

Cũng may cục đá đó cách cô không xa, sau một hồi xê xích, Kiều Minh Anh cuối cùng cũng di chuyển đến trước mặt viên đá vỡ đó rồi.

Cô dùng sức dùng tay bị trói ở đằng sau túm lấy viên đá đó, vốn rất dễ lấy được, nhưng cổ tay của cô bị trói quá chặt, cần phải tốn rất nhiều sức mới có thể với tới.

Một lớp mồ hôi mỏng toát ra từ vầng trán đầy đặn mịn màng của cô, cô không ngừng vươn tay ra để túm lấy viên đá đó, cuối cùng cũng bị nắm trong lòng bàn tay.

Kiều Minh Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, dùng tay nắm lấy cục đá đó, cắt dây trói trên tay cô.

Sợi dây chắc phải to bằng ngón tay cái, tuy đá sắc bén nhưng muốn cắt đứt nó cũng không phải một chuyện đơn giản.

Cô dùng sức chà xát đá vào sợi dây, cổ tay có chút chuột rút vì một động tác duy trì quá lâu, cô dừng lại một lúc rồi tiếp tục.

“Reng…” Một tiếng chuông điện thoại di động gấp gáp và dữ dội đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí vốn im lặng chết chóc, làm Kiều Minh Anh kinh hoảng đến nỗi suýt chút nữa làm rơi viên đá trong tay.

Hai người đó rùng mình một cái rồi tỉnh dậy, hốt hoảng tìm điện thoại khắp nơi.

“Alo? Phải phải, chúng tôi đã đưa người tới rồi, khi nào tiền đến đây?…Cái gì? Cởi quần áo cô ta ra rồi chụp ảnh sao? Không phải đã nói là chỉ đưa người đến thôi sao?!…Thêm tiền? Thêm bao nhiêu…Được, tôi biết rồi, nhưng mà nhất định phải đảm bảo an toàn cho hai chúng tôi, sau khi chuyện thành rồi thì đưa chúng tôi rời khỏi đây!” Lão đại nói với điện thoại, trên khuôn mặt vốn đang vui mừng có chút bất an.

Cởi quần áo chụp ảnh?!

Đôi con ngươi Kiều Minh Anh ngưng tụ lại, một bên mặt áp xuống nền đất lạnh lẽo, nghe rất rõ lời nói của bọn họ.

Rốt cuộc là ai mà lại độc ác như vậy, muốn hủy hoại thanh danh và danh dự của cô!

Cúp điện thoại, đàn em lo lắng nhìn lão đại, có chút do dự: “Lão đại, thật sự phải làm như vậy sao? Mới bắt đầu không phải nói bắt cóc xong thì cho tiền sao?”

“Đối phương thêm tiền rồi! Dù sao cũng đã tới bước này, muốn quay đầu cũng không quay được nữa, làm theo lời người đó, chúng ta còn có thể lấy được một số tiền, sau này rời khỏi đây!” Lão đại nghiến răng quyết tâm nói, tuy biết làm như vậy sẽ vi phạm pháp luật, nhưng người đó nói không sai, bọn họ bắt cóc người khác đã là vi phạm pháp luật rồi, sau khi chuyện thành thì người đó sẽ đưa bọn họ đi.

Nghĩ như vậy, lá gan của hai người liền trở nên lớn hơn.

“Lão đại, anh xem cô ta tỉnh rồi kìa!” Đàn em phát hiện Kiều Minh Anh mở mắt, chỉ vào cô la lớn lên.

Kiều Minh Anh cố ý mở mắt ra, cô siết chặt tay, giấu viên đá trong tay mình, góc cạnh cứng ngắc khiến lòng bàn tay cô có chút đau, nhưng cô vẫn thản nhiên cười như không có gì, thử thăm dò mà nói: “Tôi có thể cho các người rất nhiều tiền, các người thả tôi đi thấy sao?”

Lão đại dùng ánh mắt thị ý đàn em, đàn em lập tức đi tới đỡ Kiều Minh Anh dậy, để cô co chân ngồi xuống đất.

“Cô có thể cho chúng tôi bao nhiêu?” Tên đàn em động lòng rồi, hấp tấp mà hỏi Kiều Minh Anh.

Đôi con ngươi của Kiều Minh Anh chuyển động, trong lòng thầm nghĩ hoá ra là chỉ muốn tiền mà thôi, cứ làm ổn định bọn chúng lại, đợi đến khi Lê Hiếu Nhật phát hiện không thấy cô đâu nữa, nhất định sẽ tìm thấy cô thôi.

“Các người muốn bao nhiêu?”

“30 tỷ!” Đàn em nói, phải biết là thù lao mà người đó cho bọn họ cũng chỉ có 15 tỷ mà thôi.

Trong lòng Kiều Minh Anh sụt sịt một tiếng, thật đúng là há mồm sư tử a, 30 tỷ, không lẽ mạng của cô chỉ đáng giá có 30 tỷ thôi à?

Nhưng mà…hình như có chỗ nào đó kỳ kỳ?

“Được, nhưng mà các người phải thả tôi đi trước, tôi mới có thể kêu người chuyển tiền cho các người được.” Kiều Minh Anh nhếch môi lên, sảng khoái mà nói.

Tên đàn em lập tức mừng rỡ, đợi tiền của người đó đến thẻ, tiền của người phụ nữ này cũng tới thẻ, như vậy sẽ là bao nhiêu a.

Nghĩ như vậy, đàn em liền không hề do dự mà tiến lên trước định cởi dây thừng cho Kiều Minh Anh.

“Đợi đã.” Lão đại đột nhiên lên tiếng ngừng động tác tiếp theo của đàn em, đôi mắt mà hắn ta nhìn Kiều Minh Anh có chút âm trầm, giống như là căn bản không tin lời của Kiều Minh Anh nói vậy.

Trái tim Kiều Minh Anh khẽ run lên, cảm giác bất an dần dần xâm chiếm toàn bộ trái tim của cô.

“Mày thật ngu ngốc!” Lão đại đi tới trước mặt tên đàn em, giáng một cái bạt tay lên đầu hắn ta, dữ dằn mà nói: “Mày nghĩ đi, nếu chúng ta thả cô ta đi, không lẽ cô ta không biết đi báo cảnh sát sao? Đến đó chúng ta đừng nói là có tiền nữa, có còn mạng hay không cũng còn chưa biết nữa đó!”

Tên đàn em chấn kinh nhìn lão đại, hắn ta căn bản không nghĩ đến điểm này, so với tiền, mạng vẫn quan trọng hơn a.

Đôi môi Kiều Minh Anh dùng sức mím lại, sự hoảng loạn trong đôi con ngươi càng lúc càng rõ ràng, viên đá trong tay không ngừng cắt dây thừng, trong lòng không ngừng nói “mau đứt đi mau đứt đi”.

Nhưng chất lượng sợi dây này quá tốt rồi, Kiều Minh Anh sắp mài nát lòng bàn tay mình rồi mà cũng không có cắt đứt được.

“Đi, cởi đồ cô ta đi, làm tự nhiên một chút, để tao chụp ảnh.” Lão đại vỗ vỗ vai của đàn em, lấy điện thoại ra.

“Vâng vâng vâng.” Thông qua vừa rồi, tên đàn em càng tuân theo mệnh lệnh của lão đại mà không hề có chút dị nghị nào, tiến lên trước định dùng dao nhỏ cắt đứt sợi dây trên tay Kiều Minh Anh, nhưng lại phát hiện viên đá trên tay Kiều Minh Anh, mà sợi dây trên tay cô cũng có chút vết đứt rồi.

“Lão đại, người phụ nữ này dùng đá cắt dây định chạy trốn đó!” Tên đàn em lấy viên đá ra khỏi tay của Kiều Minh Anh, ném đi xa xa.

“Cái gì? Chết tiệt, tao biết là người phụ nữ này không thật sự muốn cho tiền cho chúng ta mà! Còn đợi gì nữa, mau lên đi!” Lão đại hung dữ trừng Kiều Minh Anh, sai khiến đàn em nhanh lên.

“Các người đừng tới đây, tôi có thể cho các người tiền, chỉ 30 tỷ mà thôi, bây giờ tôi lập tức kêu người chuyển cho các người!” Kiều Minh Anh hoảng loạn, sự bất an trong mắt lan ra như mực nhỏ giọt trên giấy xuyến, hai tay có được tự do, lập tức bảo vệ mình chặt chẽ.

Cho dù thế nào cũng không thể để bọn họ thành công được, cho dù có chết cũng không được!

“Làm đi, đừng nghe cô ta phí lời!” Lão đại mất kiên nhẫn mà đá đá chân, ánh mắt hung hãn, giống như là đang cảnh cáo Kiều Minh Anh, còn nói chuyện nữa thì sẽ giết cô vậy.