Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 221




CHƯƠNG 221: SỢ ĐỘ CAO

Edward hơi sững sờ, vừa định nói cho anh biết hợp đồng còn chưa kịp ký tên thì Lê Hiếu Nhật đã đứng dậy.

Còn Kiều Minh Anh thấy Lê Hiếu Nhật phát hiện ra mình, cũng không biết cô nghĩ gì, đột nhiên rụt lui về, nhân lúc anh còn chưa thương lượng với khách xong mà vội vàng bỏ chạy.

Cô vừa định len lén chuồn luôn cho rồi, vừa khom lưng đi được vài bước đột nhiên tông sầm vào chiếc kệ đựng đầy ly rượu, bản thân cô cũng ngã xuống đất vì tác dụng ngược.

“Ồ…” Cô chống hai tay về sau để ổn định cơ thể, nhưng bất cẩn để mảnh vỡ thủy tinh ghim vào trong lòng bàn tay, bắp chân bị mảnh vỡ thủy tinh bắn lên cứa rách.

A a a! Có phải hôm nay không thích hợp ra khỏi nhà hay không!

“Xin hỏi cô không sao chứ?” Nhân viên phục vụ nhìn thấy thế bèn tới hỏi cô.

Kiều Minh Anh đang định lắc đầu chuẩn bị bỏ đi, nhưng lại phát hiện ra một bóng đen bao trùm lên mình, cô ngẩng đầu nhìn lên mới thấy Lê Hiếu Nhật, không biết anh đã đến bên cô từ bao giờ.

Cô rụt cổ lại, giấu đầu vào trong áo, khiến cho anh không nhận ra mình.

Thực chất từ lúc cô theo mình đi vào nhà hàng thì Lê Hiếu Nhật đã nhận ra cô rồi, sỡ dĩ không lên tầng tám mà đổi thành tầng ba cũng vì nghĩ cho cô.

Anh vẫn còn nhớ cô sợ độ cao.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú đến bàn tay đang chảy máu của cô, mày nhíu lại, độ ấm dần giảm xuống.

Xong đời rồi xong đời rồi, anh ấy giận cô rồi, anh ấy sẽ không vì cô len lén bám đuôi và cưỡng trước giết sau, rồi vứt xác cô vào rừng sâu đó chứ?

Nhưng cô Kiều bi ai nhận ra một điều rằng, Lê Hiếu Nhật đột nhiên ngồi xổm xuống, cản đi đường sống duy nhất của cô.

Thôi rồi lần này xong thật rồi!

Kiều Minh Anh xị mặt xuống, trong lòng đang nghĩ có nên chào hỏi anh hay không, nhưng rồi cô nhận ra, không ngờ Lê Hiếu Nhật lại ôm cô lên rồi nhanh chân sải bước về thang máy.

Kiều Minh Anh hơi ngạc nhiên, cô vẫn nghĩ rằng sẽ bị bị anh mắng chửi xối xả vào mặt, dù gì cô cũng vừa mới gây ra họa.

Nhưng cảm giác được nằm trong lòng anh thật thích quá, dường như cô muốn khiến cho thời gian vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút này.

Lê Hiếu Nhật không dẫn Kiều Minh Anh đi, mà đến khu vực chờ ở sảnh lớn dưới tầng một, anh đặt Kiều Minh Anh xuống ghế sô pha, mượn nhân viên phục vụ hộp sơ cứu rồi bôi thuốc cho cô.

“Anh nhẹ một chút, ê ê ê, cứu mạng, đau quá!” Thuốc khử trùng vừa đụng đến vết thương, Kiều Minh Anh đã đau đến mức kêu oai oái.

“Ai bảo em đến hả?” Lê Hiếu Nhật nhẹ tay hơn, anh làm ra vẻ mình chỉ hỏi một cách thờ ơ thôi vậy.

Kiều Minh Anh bĩu môi, chẳng phải là đi theo anh đấy à, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Đã lâu rồi không ăn ở đây rồi nên em mới định đến hưởng ké.”

“Ừm,” Vẻ mặt Lê Hiếu Nhật rất bình tĩnh, dường như anh không hề nghi ngờ gì cô cả.

Kiều Minh Anh đang định thở phào một hơi, thầm nghĩ cuối mình cũng đã qua được ải này rồi, nhưng chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Anh còn nghĩ em theo dõi anh chứ.”

Ầm!

Sau khi Kiều Minh Anh nghe anh nói thế, gương mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng, cô né tránh ánh mắt của anh, cũng quên mất cơn đau trên mặt vết thương, giải thích với anh rằng: “Ai, ai đi theo anh chứ, sao anh tự luyến thế, em theo anh làm gì?”

Mặc dù thật sự là cô vừa xuống sân bay đã bắt đầu theo dõi anh, nhưng nếu như anh biết chuyện này thì mình không cần phải sống nữa, mất mặt chết đi mất!

Lê Hiếu Nhật không nói thêm gì nữa, anh vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, rồi cầm một tuýp thuốc lên, nặn ra một ít trên đầu ngón tay, rồi lại xoa đều trên miệng vết thương cho cô, cuối cùng mới dán băng keo cá nhân lên.

“Được rồi, không sao rồi.”

Đến bây giờ Kiều Minh Anh mới sực tỉnh táo lại, cô gãi đầu, cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Gần đây cố gắng đừng để vết thương dính nước, để tránh cho bị nhiễm trùng.” Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như vậy, khiến cho người nghe không khỏi say sưa.

Anh khựng lại một giây, rồi mới quay đầu đi, không nhìn mái tóc mềm mại của cô nữa: “Anh còn có chuyện bận, đi trước đây, em có thể tự mình về chứ?”

Hả?

Kiều Minh Anh nghe xong, cô cảm thấy không dám tin vào tai mình, chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, xin anh đấy, cô bị thương rồi mà anh vẫn yên tâm để cô về nhà một mình à?

Sao lại không giống với tình tiết trong phim truyền nhình chứ?

Kiều Minh Anh chớp chớp mắt, nhìn thấy dáng vẻ như thể muốn bỏ đi của anh.

Sao bây giờ sao bây giờ?

Kiều Minh Anh chán thường nhìn sang một bên, lần này cô ôm theo quyết tâm phải quấn chặt lấy anh không buông, để anh đi như thế thì cô không cam tâm chút nào.

Không được! Xem ra phải tung chiêu cuối của mình rồi!!

Việc đến nước này Kiều Minh Anh cũng không lo được nhiều như vậy nữa, cô vội vàng cất bước chạy theo anh, rồi nhảy vụt lên lưng Lê Hiếu Nhật, quàng tay ôm chặt cổ anh không buông.

Lê Hiếu Nhật sợ hết hồn, anh cảm nhận được có người phụ nữ nằm trên lưng mình, bèn duỗi tay vòng ra sau lưng trong vô thức, giữ Kiều Minh Anh lại thật vững.

“Em đang làm gì thế?” Lê Hiếu Nhật dở cười dở mếu, giọng nói của anh vẫn trầm thấp như mọi khi, cô ôm chặt cổ anh, vùi gương mặt nhỏ nhắn của mình vào hõm vai anh, hương thơm của bạc hà xộc vào mũi.

Cô biết bây giờ cô đang làm cái gì không???

Có thể cô không biết, anh thấy cô bị thương thì đau lòng đến mức nào, anh phải kiềm chế bản thân mình mới không ôm cô, an ủi cô.

Bây giờ cô làm như thế có lẽ sẽ xé toạc tâm tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại được của anh.

“Chân của em bị thương rồi, hơn nữa bây giờ rất khó gọi xe, anh có thể đưa em về nhà không?’ Kiều Minh Anh bĩu môi, giọng nói của cô toát ra vẻ ấm ức, bàn tay vòng quanh cổ tay siết chặt lại.

Cô đã quyết định rồi, cô phải ôm cổ anh thật chặt, có thế thì anh mới không hất cô đi được!

Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày anh xử lý hết chuyện bên nước ngoài để về nước, nếu như bây giờ lại dễ dàng để anh đi, vậy thì cô sẽ không tìm được lý do để quấn lấy anh nữa.

Kiều Minh Anh không giỏi làm nũng cho lắm, huống hồ chi lần trước cô còn nói với anh mình không phải người thích làm nũng, nói được thì phải làm được chứ.

Nhưng bây giờ, cô đang nói gì đấy? Bây giờ cô đang làm nũng à?

Lê Hiếu Nhật cảm thấy hơi hoảng hốt, đôi mắt anh run run, sau chắc chắc rằng mình không nghe nhầm mới ừm một tiếng trong cổ họng, cõng cô đi ra ngoài.

Suốt cả dọc đường cô nhận được không ít ánh mắt hâm mộ từ mọi người khiến cho Kiều Minh Anh vui vẻ lăn lộn cười lớn trong lòng.

Mắc cười quá, quả nhiên anh thích cô làm nũng. Không ngờ Boss lớn lại không hất mình đi!

Kiều Minh Anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế phó lái, nhìn góc nghiêng gương mặt Lê Hiếu Nhật phản chiếu tỏng tấm gương, gương mặt của anh nhuộm vẻ mệt mỏi, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến vẻ điển trai ấy, đường nét gương mặt sắc sảo giống hệt như một tác phẩm điêu khác được nghệ thuật gia tỉ mỉ làm ra.

Lê Hiếu Nhật đưa cô vào bệnh viện, Kiều Minh Anh lại không hề có ý muốn xuống xe một chút nào.

“Ôi, chân của em đau quá.” Cô nhíu mày nỉ non.

Cô vừa nói vừa nhìn anh, chỉ hy vọng anh có thể ở bên cạnh cô.

Lê Hiếu Nhật nhíu mày, anh bước lại gần cô, nhìn vết thương của cô, giọng nói toát ra vẻ căng thẳng:

Đúng là có ích thật!

“Lòng bàn tay đau.” Cô xòe tay mình ra, bởi v miếng băng keo cá nhân không lớn lắm, cũng chỉ dán có một miếng thôi mà một phần vết thương lộ ra ngoài, rỉ máu tươi.