Lục Cung Nghị nâng tay muốn giúp cô lau nước mắt, chọc cô cười: “Em nói cái gì?”
Kiều Minh Anh nhìn thấy anh bây giờ như vậy, đột nhiên nghĩ đến anh của bình thường, nhưng vẫn cực kỳ chân thành: “Cảm ơn anh.”
“Aiya, hôm nay mặt trời mọc đằng tay sao?” Anh ta nhìn Kiều Minh Anh, mặt mày rạng rỡ.
Kiều Minh Anh vốn dĩ còn cảm thấy áy náy trong lòng bỗng biến mất, nhìn dáng vẻ đùa vui của anh, chống lạnh: “Anh thật sự học hư rồi, mặt trời rõ ràng từ dưới đất đi lên!”
“Anh Anh, em không cảm thấy có lỗi với anh, đây là chuyện anh muốn làm, người khác có ngăn cản anh cũng không có tác dụng.”
Kiều Minh Anh sau khi nghe được, lông mày nhíu lại, trong mắt mang theo một tia tìm tòi.
Lẽ nào không tiếc nguy hiểm của bản thân để cứu cô, là bởi vì anh ta thích cô rồi?
Lục Cung Nghị thấy cô thất thần, quả nhiên, cô một chút cũng không thích mình.
“Cái đầu này của em có phải lại suy nghĩ linh tinh rồi phải không? Chúng ta là bạn bè, đổi thành người khác, anh vẫn sẽ làm như thế!” Anh ta giả vờ thoải mái nói.
Bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng không phải nói vì ai thì có thể vì người đó, mọi thứ anh ta đã làm vì cô đều không hề hối hận.
“Cô Kiều, hết thời gian thăm bệnh rồi.” Y tá gõ gõ cửa, từ bên ngoài nói vào.
Kiều Minh Anh thấy y tá ở ngoài cửa, mỉm cười với Lục Cung Nghị: “Thời gian đến rồi, em đi trước đây, ngày mai lại đến thăm anh.”
“Ừm! Vậy anh đợi em ngày mai đến thăm anh.” Lục Cung Nghị nhìn cô rời khỏi phòng bệnh.
Kiều Minh Anh sau khi rời khỏi phòng bệnh, thì nhận được cuộc gọi từ thư ký Trương.
“Thư ký Trương? Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của thư ký Trương trầm ổn từ đầu bên kia truyền đến: “10 giờ sáng tổng giám đốc sẽ xuống máy bay, cô có thể đi đón, như thế tổng giám đốc chắc sẽ rất vui.”
Kiều Minh Anh nghe thấy thư ký Trương nói thế, vui không chỉ có mình, giọng nói cực kỳ êm tai: “Cảm ơn, thư ký Trương!”
Sau khi cúp máy, Kiều Minh Anh gọi xe đến sân bay, nhưng do tắc đường, đến khi đến nơi, đã là 10h5’.
Khi cô chạy đến cửa đón thì không có nhìn thấy ai cả.
Cái gì vậy, mới có 5 phút, Lê Hiếu Nhật đi cũng nhanh quá rồi!
Kiều Minh Anh lẩm bẩm trong lòng, tức giận giậm chân, âm thầm tức giận.
Tiếng chân quen thuộc cách bản thân càng lúc càng gần: “Cô Kiều.”
Kiều Minh Anh sau khi nghe thấy, cả người lập tức phấn chấn lên, ông trời không phụ người có lòng, quả nhiên là Lê Tiến Dũng luôn luôn âm trầm.
“Lê Tiến Dũng, anh ở đây, vậy Lê Hiếu Nhật đang ở đâu?” Kiều Minh Anh kích động kéo lấy Lê Tiến Dũng, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía sau anh ta, nhưng lại không thấy hình bóng mà bản thân muốn nhìn thấy.
Lê Tiến Dũng thấy Kiều Minh Anh kéo mình, ngại ngùng ho một tiếng, rất tự nhiên thoát khỏi cô, lùi về sau mấy bước: “Cô Kiều, cô đến quá muộn rồi, cậu chủ của chúng tôi đã đi rồi.”
Sau khi Kiều Minh Anh nghe thấy câu này, nghẹo đầu, khiến người khác nhìn vào thấy rất đáng thương.
Tại sao cô không thể đến đây sớm 5 phút chứ, là bởi vì chậm 5 phút, mà cứ bỏ lỡ như vậy.
Nhưng đột nhiên trong đầu nghĩ đến điều gì đó, lập tức trợn mắt: “Không đúng, cậu chủ nhà anh nếu như đi rồi, vậy anh còn ở đây làm cái gì?”
Các người bắt tay lừa cô, đều là đồ lừa gạt!
Kiều Minh Anh lại áp sát Lê Tiến Dũng, nghiến răng nghiến lợi: “Anh mau nói cho tôi biết, anh ấy rốt cuộc đang ở đâu!!”
Lê Tiến Dũng dường như thấy toàn thân Kiều Minh Anh sắp bốc hỏa, giây tiếp theo sẽ thiêu cháy mình thì lập tức run run nói: “Cậu chủ thật sự còn chưa đi, cậu chủ đang ngồi trong chiếc Maybach màu đen ở cửa.”
“Coi như anh thức thời!” Kiều Minh Anh quyết định tạm thời không tính toán với anh, trước tiên đi tìm Lê Hiếu Nhật mới là điều cần thiết.
Nhưng khi Kiều Minh Anh đi ra đến cửa, nhìn thấy chiếc Maybach màu đen chuẩn bị chạy đi, chiếc xe đó vậy mà đã khởi động rồi!
Cái gì thế! Đây là chọc tôi à! Mình không tin tôi hôm nay không đuổi kịp anh!
Lập tức chặn một chiếc taxi: “Bác tài, tôi rất gấp! Mau! Mau giúp tôi đuổi theo chiếc xe phía trước đó!”
Bác tài nhìn thấy dáng vẻ lửa cháy đến đít của Kiều Minh Anh, không khỏi nhắc nhở: “Cô gái, chiếc xe đó là xe hạng sang, cô không phải nhìn trúng người ta rồi chứ?”
“Hừm, bác tài chú sao lại nói như thế, đó là chồng của tôi, chúng tôi cãi nhau anh ấy vứt tôi lại rồi chạy!” Kiều Minh Anh còn nhỏ vài giọt nước mắt phối hợp, nghẹn ngào nói.
Bác tài sau khi nghe vậy, trong lòng nghĩ chồng của cô gái này thật sự không phải người tốt, đâu thể vì cãi nhau mà vứt vợ lại chứ: “Cô gái, cô yên tâm, tôi hôm nay nhất định đuổi kịp xe của chồng cô cho cô!”
Sau đó lập tức tăng tốc, chiếc xe ‘vèo’ một tiếng đã phi đi xa.
Kiều Minh Anh giả vờ thương tâm lau nước mắt, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười gian xảo.
Chiếc taxi theo chiếc Maybach đến tận khách sạn Toàn Thịnh, Kiều Minh Anh lén lút đi theo sau Lê Hiếu Nhật, dáng vẻ đó, không biết còn tưởng vợ ra ngoài bắt gian chồng!
Lê Hiếu Nhật và khách hàng của anh chọn gặp mặt ở nhà hàng tầng 8, nhưng không biết chuyện thế nào, Kiều Minh Anh vốn dĩ đi theo anh lên tầng 8, nhưng lại thấy Lê Hiếu Nhật thay đổi phương hướng, cùng khách hàng của anh đi đến tầng 3.
Cô nhớ rõ Lê Hiếu Nhật từng nói, địa điểm hẹn gặp mặt người khác không được tùy tiện thay đổi, như thế đối với người khác sẽ rắc rối, vậy bây giờ anh như thế này, là đang làm cái gì quái gì vậy?
Kiều Minh Anh sau khi thấy bọn họ ngồi xuống, cũng chọn một vị trí ngồi có thể quan sát bàn của bọn họ, cầm menu che lại, chỉ lộ hai con mắt gian xảo nhìn bọn họ.
Cảnh này đột nhiên khiến cô nhớ đến một đoạn trong phim điệp viên, quét băng đảng ngầm, cảm thấy mình thật tuyệt!
Hờ, cô đang nghĩ cái gì vậy? Viển vông hơi xa rồi!
Khách hàng trước mắt của Lê Hiếu Nhật từ Mỹ đến đây chưa lâu, lần này anh sang Mỹ cũng chủ yêu vì dự án hợp tác lần này, cho nên khi vừa về nước quần áo cũng không thay mà đến đây.
Hai người vừa thấp giọng bàn lạc, Kiều Minh Anh vểnh lỗ tai muốn nghe vài câu mà nghe không được, vì không khiến mọi người quá chú ý, cô chỉ đành giả vờ rất có hứng thú với đồ ăn trong menu, vừa tiến sát lại để nghe.
“Tổng giám đốc Lê trẻ tuổi lại có tài, với tầm nhìn và hiểu biết sâu rộng độc đáo, tin chắc chúng ta nhất định có thể hợp tác vui vẻ.” Khách hàng đó hài lòng khép bản đồng lại, chìa tay ra.
Khóe môi Lê Hiếu Nhật cong lên, chìa tay ra nắm lấy, đôi mắt đen hẹp dài tựa như viên cẩm thạch đen phát sáng, mặc dù phong trần, nhưng từ đầu chí cuối không che giấu được khí chất cao quý trên người anh, khiến người khác không thể rời mắt.
Ánh mắt của khách hàng Edward nhiều lần nhìn về phía của Kiều Minh Anh, có chút do dự, sau đó đè thấp giọng, hỏi: “Tổng giám đốc Lê, người của đất nước các anh có phải đều có sở thích nhìn trộm trai đẹp không?”
Lê Hiếu Nhật hơi nhíu mày, anh nghi hoặc nhìn sang Edward.
“Cô gái ở bàn bên phải đã nhìn chằm chằm chúng ta rất lâu rồi, tôi còn đang nghĩ, cô ấy có phải ngưỡng mộ anh không?”
Lê Hiếu Nhật khẽ cười, hơi quay đầu qua nhìn, vừa hay nhìn thấy cái đầu của Kiều Minh Anh rụt lại sau cuốn menu, trên mặt không hề ngạc nhiên, quay đầu lại trả lời: “Thật ngại quá, tôi đột nhiên có việc, nếu như không có vấn đề gì, vậy hôm nay tạm dừng ở đây.”